Trong lịch sử Tam Quốc, bên cạnh những trận chiến hào hùng, những mưu kế kinh thiên động địa, còn có một yếu tố quan trọng góp phần tạo nên thành công của các bậc anh hùng, đó chính là sự nhẫn nại. “Nhẫn” không chỉ là sự chịu đựng, mà còn là một loại trí tuệ, một chiến lược để đạt được mục tiêu lớn lao. Bài viết này sẽ điểm lại 6 nhân vật có tầm đại nhẫn nổi tiếng nhất thời Tam Quốc, những người đã dùng sự kiên trì và nhẫn nại để thay đổi vận mệnh, tạo dựng sự nghiệp lẫy lừng.
Tư Mã Ý – “Ông Vua Nhẫn Nhịn”
Tư Mã Ý, một trọng thần của nhà Tào Ngụy, được mệnh danh là “ông vua nhẫn nhịn” của Tam Quốc. Từ khi còn trẻ, ông đã bị Tào Tháo xem là mối họa tiềm tàng. Thế nhưng, Tư Mã Ý không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại, ông ẩn mình, chờ thời. Suốt 50 năm, ông âm thầm nhẫn nhịn, cho đến khi được Ngụy đế Tào Duệ giao trọng trách Phụ Chính đại thần. Sự nhẫn nhịn của Tư Mã Ý không chỉ là để bảo toàn bản thân mà còn là một kế hoạch thâm sâu. Cuối cùng, khi đã hơn 70 tuổi, Tư Mã Ý đã làm binh biến, thâu tóm toàn bộ quyền lực, tái hiện lại màn kịch soán ngôi của Tào Tháo đối với nhà Hán trước kia. Tư Mã Ý là một minh chứng cho thấy sự nhẫn nhịn là một thứ vũ khí lợi hại, giúp người ta đạt được những mục tiêu lớn lao.
Tào Tháo – Sự Nhẫn Nại Của Bậc Kiêu Hùng
Tào Tháo thường được biết đến là một người tàn nhẫn và đa nghi. Tuy nhiên, để xây dựng Ngụy Quốc hùng mạnh, Tào Tháo không chỉ dựa vào tài năng chính trị và quân sự mà còn có một tâm đại nhẫn. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tào Tháo từng bị Mễ Hành mắng nhiếc thậm tệ nhưng vẫn giữ thái độ khoan dung. Khi Viên Thiệu cho Trần Lâm viết hịch mắng nhiếc tổ tiên Tào Tháo, Tào Tháo cũng không hề nổi giận mà còn tha chết và trọng dụng Trần Lâm sau khi bắt được. Tào Tháo hiểu rằng, để thu phục nhân tài, cần phải có sự nhẫn nại và bao dung. Chính vì vậy, xung quanh Tào Tháo đã hội tụ được rất nhiều văn thần võ tướng tài giỏi, giúp ông xây dựng nên cơ đồ lừng lẫy.
Tôn Quyền – Tầm Nhìn Xa Trông Rộng
Tôn Quyền, người kế thừa sự nghiệp của cha anh ở Giang Đông, được Trần Thọ đánh giá là người có thể nhận thức được đại cục, có thể chịu nhẫn nhục, biết cách dùng người tài để thực hiện mưu kế. Tôn Quyền lên nắm quyền khi mới 18 tuổi, sau khi anh trai là Tôn Sách qua đời. Ông đã nhanh chóng đoàn kết lực lượng, ổn định Giang Đông. Tôn Quyền cũng là người đã thiết lập liên minh với Lưu Bị, đánh bại Tào Tháo trong trận Xích Bích, tạo thế chân vạc Tam Quốc. Sau này, ông còn lấy lại Kinh Châu, giết Quan Vũ. Tôn Quyền là một người có tầm nhìn xa trông rộng, biết nhẫn nhịn để bảo toàn lực lượng và chờ thời cơ. Sau khi Tào Tháo chết, Tôn Quyền xưng thần với Tào Phi để bảo toàn đất Ngô, sau này mới chính thức lên ngôi hoàng đế.
Lưu Bị – Sự Nhẫn Nhục Của Bậc Nhân Đức
Lưu Bị, một người không có thế lực, không có gia cảnh hiển hách, chỉ dựa vào một chiếc mũ rách và dòng dõi xa của Hoàng tộc nhà Hán, đã từng bước gây dựng sự nghiệp, chiếm một phần ba thiên hạ. Nguyên nhân thành công của Lưu Bị đến từ sự chịu đựng âm thầm, là tâm đại nhẫn của một người thường. Khi chưa có thực lực, Lưu Bị luôn che giấu mình với hình tượng một người tốt, trọng dụng nhân tài, trọng tình nghĩa, quý trọng thuộc hạ. Ông từng sống nhờ, sống gửi, chịu nhục chịu khổ, đi nương nhờ hết người này đến người khác, nhưng vẫn không hề từ bỏ ý chí. Lưu Bị chính là hiện thân cho sự nhẫn nại và ý chí quyết tâm của con người.
Hán Hiến Đế – Sự Nhẫn Nhục Đau Xót
Hán Hiến Đế là người nhẫn nhục một cách bất lực và đau xót nhất trong thời Tam Quốc. Để giữ gìn một triều đại Hán đang suy tàn, ông đã phải nhẫn nhịn trước sự lộng hành của Tào Tháo, mất đi quyền lực, hoàng hậu và quốc cữu. Cuối cùng, ông bị Tào Phi bức tử. Hán Hiến Đế là một minh chứng cho thấy, đôi khi sự nhẫn nhịn không mang lại kết quả tốt đẹp, mà chỉ là sự cam chịu trong bất lực.
Giả Hủ – Mưu Sĩ Tài Giỏi
Giả Hủ là một mưu sĩ tài giỏi, từng là thuộc hạ của Tào Tháo, sau này phò tá Tào Phi. Ông là người thông minh, giỏi nhìn thấu tâm tư người khác. Sau khi đầu hàng Tào Tháo, Giả Hủ hiểu rõ thân phận của mình nên luôn có thái độ dè dặt, ít nói, không giao du bạn bè. Ông biết cách ẩn mình, chờ thời, và cuối cùng đã trở thành một trong những công thần khai quốc nhà Tào Ngụy. Giả Hủ sống thọ đến 77 tuổi và được nhận thụy hiệu.
Trong thời Tam Quốc, những nhân vật có tâm đại nhẫn đều là những người có chí lớn, biết dùng sự nhẫn nại để đạt được mục tiêu. Họ là những tấm gương để chúng ta học hỏi về ý chí, nghị lực và sự kiên trì trong cuộc sống. Họ cho thấy rằng, nhẫn nại không chỉ là sự chịu đựng mà còn là một sức mạnh lớn lao giúp chúng ta vượt qua khó khăn và đạt được thành công.