Giang Đông, vùng đất trù phú bên dòng Trường Giang, từng là một mảnh ghép trong bức tranh loạn lạc cuối thời Đông Hán. Giữa những cuộc tranh giành quyền lực khốc liệt, một ngôi sao mới đã vụt sáng: Tiểu Bá Vương Tôn Sách. Với tài năng quân sự thiên bẩm và ý chí sắt đá, Tôn Sách đã dấn thân vào cuộc chiến cam go để thống nhất Giang Đông. Chiến dịch Dương Châu, một trong những chiến dịch quân sự quan trọng nhất thời Tam Quốc, chính là minh chứng rõ nét cho sự nghiệp phi thường của ông. Bạn có tò mò muốn biết làm thế nào mà một vị tướng trẻ tài năng như Tôn Sách lại có thể đánh bại những đối thủ sừng sỏ, thống nhất một vùng đất rộng lớn và trở thành một trong những thế lực hùng mạnh của Tam Quốc? Hãy cùng khám phá hành trình đầy gian truân này.
Sau khi Đổng Trác bị các chư hầu liên minh tạo áp lực và buộc phải đưa Hán Hiến Đế chạy về Trường An, cục diện chính trị Trung Quốc rơi vào tình trạng hỗn loạn. Các chư hầu vốn chỉ đoàn kết dưới ngọn cờ chống Đổng Trác giờ lại quay ra tranh giành quyền lực với nhau. Trong số các thế lực nổi lên, họ Viên là một thế lực đáng gờm. Tuy nhiên, anh em Viên Thiệu, Viên Thuật vốn là những nhân vật có tiềm lực mạnh nhưng lại không thể hợp tác với nhau. Cuộc tranh giành quyền lực giữa hai anh em đã chia cắt các chư hầu thành các phe phái khác nhau. Viên Thuật liên kết với Tôn Kiên, một viên tướng tài ba ở Giang Đông, cùng với Công Tôn Toản thủ lĩnh vùng đông bắc để đối phó với anh trai mình. Trong khi đó, Viên Thiệu lại tìm kiếm sự ủng hộ từ Lưu Biểu, trưởng quản Kinh Châu và Tào Tháo, một viên tướng tài đang nổi lên để củng cố vị thế của mình.
Năm Canh Tý, dưới bầu trời loạn lạc của Trung Nguyên, Tôn Kiên, viên tướng tài ba của Giang Đông, trong một trận chiến khốc liệt tại Kinh Châu đã vĩnh viễn ra đi. Cái chết của ông đã để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người yêu mến và một nỗi đau sâu sắc cho gia đình. Trước cơn thịnh nộ của kẻ thù, Tôn Sách, con trai cả của Tôn Kiên đành phải tạm gác ngọn cờ báo thù, chạy tới nương nhờ dưới trướng của Viên Thuật, một người đồng minh của cha mình. Nam Dương là vùng đất mà Tôn Kiên từng đổ mồ hôi xương máu để giành lấy, nay lại rơi vào tay của Viên Thuật. Thế nhưng, số phận trêu ngươi, người đồng minh một thời giờ đây trở nên cô thế, phải bỏ chạy về phía đông. Gió cuốn mưa phùn, giang sơn tan nát, cảnh tượng ấy khiến người ta không khỏi xót xa. Những trận giao tranh ác liệt với Tào Tháo tại Duyện Châu đã cướp đi của Viên Thuật nhiều lực lượng. Thất bại nối tiếp thất bại, binh lính tàn dã, Viên Thuật đành phải rút quân về Cửu Giang, đóng quân tại thành Thọ Xuân. Những cơn gió mùa đông lạnh giá thổi qua mang theo hơi thở của sự thất bại bao trùm lên một thời kỳ huy hoàng đã qua.
Dương Châu, vùng đất màu mỡ với những dòng sông uốn lượn, lúc bấy giờ lại là một cái lò nung chảy những tham vọng. Nhà Hán dù đã suy yếu, nhưng vẫn cố gắng duy trì quyền lực của mình, chia cắt Dương Châu thành sáu quận: Cửu Giang, Lư Giang, Đan Dương, Dự Chương, Ngô quận và Cối Kê. Mỗi quận, mỗi vùng đất đều ẩn chứa những mâu thuẫn và những cuộc tranh giành quyền lực ngầm. Viên Thiệu, một trong những thế lực lớn nhất thời bấy giờ, cũng không bỏ qua cơ hội để mở rộng địa bàn. Viên Thiệu sai Viên Dị, một trong những tướng lĩnh thân cận nhất, tiến quân vào Dương Châu. Tuy nhiên, trước thế của quân đội Viên Thuật, Viên Dị như chim én lạc đàn, đành phải thua bỏ chạy. Cuộc chiến khốc liệt này cũng đã cướp đi sinh mạng của tướng Viên Dị và chấm dứt tham vọng của Viên Thiệu nhằm bành trướng tại vùng đất này.
Trong khi các thế lực ở Quan Đông đang tranh giành nhau từng tấc đất, thì triều đình tại Trường An dù đã suy yếu, nhưng vẫn đang cố gắng níu kéo quyền lực. Lý Thôi, kẻ kế thừa tàn bạo của Đổng Trác, nhân danh nhà Hán bổ nhiệm Lưu Do làm thứ sử Dương Châu. Tuy nhiên, quyết định này chỉ như một hạt cát trong cơn bão tố, không thể nào lay chuyển được cục diện hỗn chiến. Phía nam sông Trường Giang, những bộ lạc Sơn Việt, một phần của thế lực Xích Quỷ cổ xưa, với truyền thống văn hóa độc đáo, dù không văn minh bằng người Âu Việt và Lạc Việt, nhưng cũng đã vùng lên và chống lại sự áp bức của triều đình. Những cánh rừng già nguyên sinh đã trở thành những pháo đài vững chắc của họ, nơi họ bảo vệ quê hương và những giá trị truyền thống của dân tộc mình trước ảnh hưởng của người Hán. Dương Châu vào thời điểm đó như một chiếc nồi lẩu đang sôi sùng sục, mỗi thành phần đều mang một màu sắc riêng và tạo nên một bức tranh lịch sử đầy màu sắc và sự phức tạp.
Lưu Do, tuy mang danh thứ sử Dương Châu, nhưng trước sức mạnh áp đảo từ Viên Thuật, chỉ dám nép mình tại huyện Khúc A thuộc Ngô quận. Nơi đây, ông ta tìm kiếm sự bảo vệ của Ngô Cảnh và Tôn Bí, hai viên tướng tài ba của dòng họ Tôn. Quyết định này của Lưu Do đã vô tình đẩy ông vào một cuộc chơi đầy rủi ro, nơi mà ông ta không chỉ phải đối mặt với Viên Thuật mà còn phải đối phó với những âm mưu quyền lực phức tạp. Thắng lợi trước Viên Dị đã thổi bùng lên tham vọng của Viên Thuật. Với một lực lượng quân sự hùng hậu, ông ta quyết định không dừng lại ở Thọ Xuân. Cả Dương Châu rộng lớn, với những vùng đất màu mỡ và những thành trì sầm uất đang vẫy gọi ông ta và thế là ngọn lửa chiến tranh lại bùng lên dữ dội, bao trùm lên toàn bộ vùng đất này. Dương Châu này lại càng trở nên hỗn loạn hơn. Các thế lực lớn nhỏ từ triều đình đến các quân phiệt, từ các tộc người bản địa đến những kẻ lưu lạc đều bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc chiến tranh khốc liệt. Và trong vòng xoáy đó, Tôn Sách đang nuôi tham vọng đánh bại tất cả các thế lực khác và thống nhất toàn bộ Dương Châu. Vậy thì vị tướng này có binh lực thế nào mà lại dám thực hiện điều trên?
Dương Châu là một vùng đất màu mỡ nhưng hiện tại đang đầy rẫy sự hiểm nguy. Tại đây, các thế lực lớn nhỏ, từ những toán quân phiệt hùng mạnh, những tù trưởng sơn lâm ngang tàng đến những băng nhóm thổ phỉ hung hãn đều tranh giành quyền lực với nhau, chẳng khác nào những con thú hoang sẵn sàng xé xác nhau để tranh giành miếng mồi ngon. Tuy nhiên, may mắn thay cho Tôn Sách, những “con thú hoang” này lại không hề đoàn kết. Chúng nghi ngờ lẫn nhau và chính sự chia rẽ đó đã tạo ra những kẽ hở để ông ta có thể khai thác. Những kẻ còn trung thành với triều đình thì rất yếu ớt, những kẻ ôm mộng xưng vương xưng đế thì lại ganh ghét lẫn nhau. Giữa đám quan lại và các thế lực ở địa phương luôn tồn tại những mâu thuẫn sâu sắc. Mỗi thế lực đều có những tham vọng riêng và chính những tham vọng đó đã kéo họ vào một vòng xoáy tranh giành không hồi kết. Trong một bức tranh hỗn loạn như vậy, Tôn Sách với ý chí sắt đá đã tìm thấy cơ hội để vươn lên. Ông ta như một con mãnh hổ đang rình dập, sẵn sàng tung ra những đòn chí mạng vào kẻ thù của mình.
Trong cơn bão tố của thời cuộc, Tôn Sách với một lực lượng quân sự tinh nhuệ, kế thừa từ cha mình đã nổi lên như một ngôi sao sáng. Những tướng sĩ dưới trướng ông ta như Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương, từng sát cánh cùng với Tôn Kiên, đều là những viên tướng tài ba và dũng cảm. So với những thế lực hùng mạnh khác, quân đội của Tôn Sách có thể không phải là lớn nhất, thế nhưng dưới sự chỉ huy tài ba của Tôn Sách, những người lính này đã trở thành một đội quân thiện chiến, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách. Giang Đông với những cánh đồng lúa bát ngát, những dòng sông hiền hòa, một vùng đất trù phú xứng đáng để họ chiến đấu vì nó.
Cửu Giang và Lư Giang dưới trướng của Viên Thuật, Tôn Sách như một con hổ bị nhốt trong lồng, luôn khao khát được tung hoành. Chàng không quản ngại khó khăn, gian khổ lập nên nhiều chiến công hiển hách, mong được chủ công trọng dụng. Thế nhưng, lòng tham vô đáy của Viên Thuật đã khiến Tôn Sách phải thất vọng. Chiến công vang dội ở Cửu Giang chỉ mang lại cho chàng một sự hụt hẫng và cay đắng. Trước tình thế quân lương cạn kiệt, Viên Thuật như con thú bị thương, điên cuồng tìm kiếm con mồi mới. Hắn nhắm tới Lư Giang, một vùng đất giàu có và sai Tôn Sách mang quân đánh chiếm. Lần này hắn hứa hẹn với Tôn Sách với những phần thưởng hậu hĩnh, thế nhưng chẳng ai biết được những lời hứa đó có bao giờ được thực hiện hay không. Tôn Sách hiểu rõ bản chất của Viên Thuật, nhưng vì đại cục chàng vẫn phải chấp nhận.
Giữa chiến trường rộng mênh mông, tiếng trống trận vang dội, Tôn Sách với khí thế như con mãnh hổ, dẫn đại quân vây hãm Lư Giang. Cuộc chiến kéo dài và đầy khốc liệt. Lục Khang, dù đã ở tuổi xế chiều, vẫn đang kiên cường chống trả. Thế nhưng, trước sức mạnh áp đảo của quân Tôn Sách, thành Lư Giang cuối cùng cũng thất thủ. Chiến thắng này đã đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của Tôn Sách, thế nhưng cũng là khởi đầu cho những bi kịch sau này. Tôn Sách với tấm lòng hào hiệp đã tha mạng cho Lục Khang và cả gia tộc, thế nhưng lòng nhân hậu của chàng đã không được đền đáp. Khi trở về, chàng nhận được một tin sét đánh ngang tai: Viên Thuật một lần nữa lại bội ước và trao chức Thái thú Lư Giang cho Lư Huân. Sự phản bội này như một nhát dao đâm vào trái tim của Tôn Sách. Chàng cảm thấy mình đã bị lừa dối, bị lợi dụng. Trong lòng chàng, ngọn lửa phẫn nộ đang cháy dữ dội. Chàng biết rằng đã tới lúc mình phải tự viết lên tương lai của mình. Việc bị Viên Thuật phản bội đã trở thành giọt nước tràn ly khiến Tôn Sách quyết định rời bỏ Viên Thuật. Chàng sẽ không còn là một quân cờ trong tay người khác nữa. Chàng sẽ tự mình xây dựng một đế chế riêng, một đế chế mà chàng sẽ là chủ nhân.
Đan Dương, sự trỗi dậy thần tốc của Tôn Sách đã khiến Thái thú Lưu Do không khỏi lo lắng. Hắn nghi ngờ rằng Ngô Cảnh và Tôn Bí, vốn là người nhà của Tôn Sách, sẽ sớm hoặc muộn cũng quay lưng lại với mình. Để dập tắt mầm mống nổi loạn, Lưu Do quyết định ra tay trước. Một cuộc tấn công bất ngờ vào Đan Dương đã khiến Ngô Cảnh và Tôn Bí phải bỏ thành mà chạy. Sông Trường Giang hùng vĩ như một bức tường thành tự nhiên, ngăn cách hai thế lực đối địch với nhau. Ngô Cảnh và Tôn Bí sau khi mất Đan Dương đã rút lui sang bờ bên kia. Lưu Do, để ngăn chặn sự truy đuổi của Viên Thuật, đã bố trí một phòng tuyến vững chắc, với Phàn Năng, Vu Lộc và Trương Anh làm những mũi nhọn tấn công. Viên Thuật nhận thấy cơ hội vàng để mở rộng địa bàn đã nhanh chóng bổ nhiệm những tướng tài như Chu Thượng, Huệ Cù và những vị trí quan trọng. Dưới sự chỉ huy của Ngô Cảnh và Tôn Bí, giờ đã về đầu quân, quân đội của Viên Thuật đã tiến hành một cuộc phản công quyết liệt. Cuộc chiến kéo dài suốt một năm trời, hai bên giằng co nhau quyết liệt, không bên nào chịu nhường bước.
Tới năm 195, ý chí lập nghiệp của Tôn Sách đã lên tới đỉnh điểm. Chàng không thể sống mãi dưới cái bóng của Viên Thuật. Với mưu đồ ly khai, Tôn Sách đã lợi dụng cơ hội xin Viên Thuật đi cứu viện cho Ngô Cảnh và Tôn Bí. Viên Thuật vốn coi thường thực lực của Tôn Sách, dễ dàng đồng ý. Thế nhưng, không ngờ rằng đây lại chính là bước đi đầu tiên để Tôn Sách thực hiện tham vọng nhất thống Giang Đông. Với lá cờ của Viên Thuật trên tay, Tôn Sách đã bắt đầu cuộc hành trình chinh phục Giang Đông. Miền đất này với những cánh đồng lúa xanh bát ngát, những dòng sông hiền hòa, những thành phố sầm uất đã trở thành mục tiêu mà chàng hướng tới. Từ đó, những cuộc chiến khốc liệt đã nổ ra, vẽ nên một bức tranh lịch sử đầy hào hùng và bi tráng.
Năm 195, với sự đồng ý của Viên Thuật, Tôn Sách đã dẫn quân tiến vào một cuộc phiêu lưu đầy hiểm nguy nhưng cũng đầy hứa hẹn. Bắt đầu chỉ với một lực lượng khiêm tốn, bao gồm những người lính trung thành với mình và một số ít kỵ binh thiện chiến, Tôn Sách đã dần dần quy tụ được một đội quân hùng mạnh lên đến vài ngàn quân. Đó không chỉ là những tướng lĩnh mà còn là những người huynh đệ, những người sẵn sàng hy sinh vì mục tiêu của Tôn Sách. Bên cạnh những tướng lĩnh kỳ cựu từng sát cánh cùng cha mình, Tôn Sách còn thu phục được rất nhiều tài năng trẻ tuổi và nhiệt huyết. Những tướng cũ như Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương, những gương mặt mới như Chu Trị, Chu Thái, Trần Vũ, Lăng Tháo và đặc biệt là Chu Du, cái tên sau này đã trở thành bất hủ trong lịch sử Tam Quốc, đã trở thành những cánh tay đắc lực của Tôn Sách trong cuộc chinh phục Giang Đông. Với một đội quân hùng hậu và những viên tướng tài dưới trướng, Tôn Sách sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để thực hiện tham vọng thống nhất Giang Đông. Một cuộc chiến đầy khốc liệt nhưng cũng đầy hào hùng đã mở ra một chương mới cho lịch sử của thời kỳ Tam Quốc.
Với khí thế như vũ bão, quân của Tôn Sách vượt dòng sông Dương Tử hùng vĩ, tiến sâu vào lãnh địa của Lưu Do, đặt chân tới Lịch Dương. Tôn Sách như một viên nam châm hút tài năng, hàng loạt hào kiệt khắp vùng Giang Đông cảm phục khí thế anh hùng của chàng đã quy tụ về dưới lá cờ của Tôn Sách, khiến đội quân của chàng ngày càng hùng mạnh, lên tới con số cả vạn người. Tiếp nối những thắng lợi ban đầu, Tôn Sách quyết định tiến hành một cuộc tấn công dọc theo bờ sông Dương Tử. Mục tiêu tiếp theo là Ngưu Chử, một vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, nắm giữ tuyến giao thông huyết mạch của cả vùng. Sau những trận đánh ác liệt, Tôn Sách thành công chiếm được thành Ngưu Chử, mở rộng địa bàn kiểm soát của mình. Việc chiếm được Ngưu Chử không chỉ là một chiến thắng quân sự đơn thuần mà nó còn là một bước ngoặt quan trọng lớn trong sự nghiệp của Tôn Sách. Từ đây, con đường chinh phục Giang Đông của Tôn Sách trở nên rộng mở hơn bao giờ hết.
Nhận thấy tình hình nguy cấp, hai đồng minh của Lưu Do từ Bành Thành và Hạ Bì đã kéo quân xuống ứng cứu. Tôn Sách với tầm nhìn chiến lược sắc sảo đã quyết định tập trung lực lượng tấn công vào đạo quân của Trách Dung đóng tại Mạt Lăng. Sau một loạt những trận giao tranh ác liệt, Trách Dung dù cố gắng chống cự nhưng cuối cùng cũng phải lui quân về phòng thủ, không dám đối đầu trực diện với Tôn Sách. Không dừng lại ở đó, Tôn Sách tiếp tục tiến quân lên phía bắc và tấn công Tiết Lễ. Với khí thế như vũ bão, quân của Tôn Sách đã nhanh chóng đánh bại quân của Tiết Lễ, buộc hắn phải tháo chạy. Tuy nhiên, thất bại này không làm lung lay ý chí chống cự của Lưu Do, Phàn Năng và các viên tướng khác. Bất chấp thất bại trước đó, họ đã tập hợp lại lực lượng và quyết tấn công giành lại Ngưu Chử. Cuộc chiến tại Ngưu Chử đã trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết. Tôn Sách, với tài năng quân sự của mình và sự ủng hộ của các tướng sĩ, cũng đang phải đối mặt với một thử thách vô cùng cam go. Tuy nhiên, với ý chí sắt đá và quyết tâm thống nhất Giang Đông, chàng tin rằng mình sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Với khí thế vũ bão, Tôn Sách tiếp tục đánh tan quân của Phàn Năng, củng cố vững chắc vị trí tại Ngưu Chử. Không dừng lại ở đó, chàng tiếp tục tập hợp lực lượng tấn công vào Trách Dung. Tuy nhiên, trong một lần giao tranh ác liệt, Tôn Sách đã bị một mũi tên bắn xuyên vào đùi khiến chàng phải lui quân. Để đánh lạc hướng quân địch, Tôn Sách đã tung tin đồn rằng mình đã tử trận. Trách Dung tin vào điều này đã chủ quan mà tấn công. Lúc này, Tôn Sách đã sắp đặt mai phục sẵn và khi quân của Trách Dung sập vào lưới, Tôn Sách ra lệnh tấn công và tiêu diệt hoàn toàn đạo quân này. Trách Dung khi biết Tôn Sách còn sống đã vô cùng kinh hãi và càng phải lui về nhằm củng cố tuyến phòng thủ của mình mà không dám xuất chiến. Thắng lợi này đã không chỉ chứng tỏ tài năng và sự xuất chúng của Tôn Sách mà còn làm lung lay tinh thần của quân địch. Tin đồn về sự bất khả chiến bại của Tôn Sách đã lan rộng khắp nơi, khiến nhiều tướng sĩ của Lưu Do cảm thấy chán nản và mất tinh thần chiến đấu.
Với tầm nhìn chiến lược sắc bén, Tôn Sách đã tạm thời gác lại việc tiêu diệt Trách Dung để tập trung vào mục tiêu quan trọng hơn đó là Khúc A. Chàng hiểu rằng nếu chiếm được Khúc A thì căn cứ địa của Lưu Do sẽ bị chia cắt, tạo điều kiện thuận lợi cho các cuộc tấn công tiếp theo. Trận chiến tại Khúc A đã trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết khi Tôn Sách và Thái Sử Từ, hai trong số những võ tướng hàng đầu thời bấy giờ đã đối đầu trực diện với nhau. Cuộc giao tranh giữa hai vị tướng tài ba này đã khiến cả hai bên đều phải kinh ngạc. Những đòn thế nhanh như chớp, những cú đánh đầy mạnh mẽ vang vọng khắp chiến trường, tạo nên một màn trình diễn võ thuật cực kỳ đỉnh cao. Mặc dù bất phân thắng bại, nhưng cuộc đối đầu này đã đi vào lịch sử như một trong những trận giao đấu kinh điển của thời Tam Quốc sau này.
Với chiến thắng vang dội tại Khúc A, Tôn Sách như hổ mọc thêm cánh. Cánh quân của ông liên tiếp giành được những thắng lợi quan trọng và thu hẹp dần không gian hoạt động của Lưu Do. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Lưu Do đành phải bỏ thành Khúc A mà chạy trốn về phía nam, tới nương nhờ Thái thú Hoa Hâm tại Dự Chương. Thắng lợi này đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc chiến tranh giành Giang Đông của Tôn Sách. Giang Đông giờ đây đã phần nào đó nằm trong tầm tay của Tôn Sách, thế nhưng cuộc chiến thì vẫn chưa kết thúc. Những thế lực đối nghịch vẫn còn rình dập, sẵn sàng tung ra những đòn chí mạng. Liệu Tôn Sách có thể bảo vệ được thành quả của mình trước sự tấn công của kẻ thù hùng mạnh hay không? Và còn nhiều thử thách khác đang chờ đợi ông phía trước. Hãy cùng theo dõi thêm và khám phá những diễn biến khốc liệt của câu chuyện lịch sử này trong phần tiếp theo.