Chào mừng quý vị đến với chuyên mục sách nói của DinhBaoChau.com, nơi chúng tôi mang đến những tác phẩm văn học kinh điển được thể hiện qua giọng đọc truyền cảm cùng hiệu ứng âm thanh sống động. Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục lắng nghe phần 2 của bộ tiểu thuyết lịch sử “Tây Sơn Bi Hùng Truyện” của tác giả Lê Đình, một tác phẩm tái hiện chân thực giai đoạn lịch sử hào hùng và bi tráng của dân tộc. Hãy cùng nhau khám phá những diễn biến kịch tính và những mưu kế đỉnh cao trong bối cảnh các thế lực tranh giành quyền lực.
Chương 23: Đánh Tan Nhà Nguyễn, Lê Quý Đôn Trổ Tài
Quân do thám Tây Sơn báo về Quy Nhơn tình hình nội bộ nhà Nguyễn ở Gia Định đang lục đục, tranh giành quyền lực giữa Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Dương, khiến lòng quân ly tán. Nguyễn Nhạc nhận định đây là thời cơ để Tây Sơn xưng vương, nhưng Nguyễn Huệ lại có ý kiến khác.
Huệ cho rằng việc xưng vương lúc này là “bứt dây động rừng,” khiến họ Trịnh ở Đàng Ngoài có cớ để đánh Tây Sơn. Thay vào đó, Huệ đề xuất Nguyễn Nhạc sai người sang Trịnh, xin phong chức Quảng Nam trấn thủ, vừa để dò xét, vừa để mượn danh nghĩa chính thống.
Nguyễn Nhạc đồng ý và giao cho Nguyễn Thung nhiệm vụ này. Nguyễn Thung đến Phú Xuân, gặp Bùi Thế Đạt và Lê Quý Đôn. Lê Quý Đôn, với tài trí hơn người, suy đoán Tây Sơn mượn cớ xin phong để thăm dò ý Trịnh, đồng thời nhận ra nguy cơ từ việc Tây Sơn khống chế Quảng Nam.
Tuy nhiên, Nguyễn Thung không phải là người dễ bị đánh bại. Ông khéo léo đáp trả những nghi ngờ của Bùi Thế Đạt, thậm chí đưa ra sổ bộ dân của các phủ Quảng Nam, Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Phú Yên để xin nộp thuế, khiến Bùi Thế Đạt và Lê Quý Đôn phải kinh ngạc trước tài năng và sự ứng biến của ông.
Cuối cùng, Lê Quý Đôn viết một bộ sổ bộ dân giả, yêu cầu Nguyễn Thung đối chiếu vào ngày hôm sau. Nguyễn Thung chấp nhận, và buổi đối chiếu diễn ra đầy kịch tính. Lê Quý Đôn với trí nhớ siêu phàm đã viết ra một bộ sổ bộ giống hệt, khiến Nguyễn Thung vô cùng kinh ngạc và khâm phục.
Lê Quý Đôn nhận ra, dù muốn ngăn Nguyễn Thung ra Thăng Long cũng khó, nên chấp thuận để ông đi. Ông còn nói, nay Nguyễn Thung mang sổ bộ và nộp thuế cho chúa Trịnh, thì chúa Trịnh sẽ thấy lợi trước mắt mà phong chức cho Nguyễn Nhạc, điều này cũng là phù hợp với lời sấm Tây khởi nghĩa, bắt thu công đã ứng nghiệm.
Chương 24: Dạ Con Nít Đỗ Thành Nhân Treo Sát Lý Tài
Nguyễn Huệ nhận lệnh tiến quân vào Gia Định, chia quân làm ba cánh, tiến đánh các thành Chấn Biên, Bình Thuận, Diên Khánh, và Vân Phong. Trần Quang Diệu và Bùi Thị Xuân được giao nhiệm vụ phục kích ở các cửa biển, chờ bắt chúa Nguyễn.
Trong khi đó, tại Sài Côn, Nguyễn Phúc Dương hoảng sợ trước tin quân Tây Sơn tiến đến, gọi Lý Tài đến bàn kế. Lý Tài vẫn cố trấn an, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng, vì năm xưa đã từng thất bại dưới tay Nguyễn Huệ ở núi Bích Kê.
Quân do thám về báo, thành Chấn Biên đã mất. Nguyễn Phúc Dương vội vàng chạy sang phủ Nguyễn Phúc Thuần bàn kế, cả hai quyết định bỏ Sài Côn chạy về Trường Đồn. Nguyễn Huệ không cho quân đánh thẳng vào Sài Côn mà chỉ tiến quân dọc sông Thị Nề, chờ Lý Tài bỏ chạy.
Lý Tài quả nhiên bỏ đồn Thị Nề chạy về Trường Đồn, nơi Đỗ Thành Nhân đang hùng cứ. Đỗ Thành Nhân, ôm hận cũ, quyết đánh giết Lý Tài để báo thù. Hai bên đánh nhau dữ dội, cuối cùng Lý Tài bị giết chết, xác bị treo lên cây ven rừng.
Nguyễn Huệ thấy hai bên đánh nhau đã suy yếu, bèn sai vợ chồng Trần Quang Diệu Bùi Thị Xuân phục ở cửa biển chờ bắt hai chúa.
Nguyễn Văn Lộc và Nguyễn Văn Tuyết chiếm được thành Trường Đồn, cắt đường về Hà Tiên của chúa Nguyễn. Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Dương cùng nhau xuống thuyền chạy trốn. Hai chú cháu bị Trần Quang Diệu bắt sống, chỉ có Nguyễn Phúc Ánh cùng mẹ và em gái là thoát được.
Nguyễn Phúc Ánh cùng mẹ và em gái, đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ thì gặp thuyền Bùi Thị Xuân. Ánh phải lên bờ, một mình đánh nhau với Bùi Thị Xuân để bảo vệ gia đình. Cuối cùng, anh bị Bùi Thị Xuân bắt. Tuy nhiên, trước sự cầu xin của mẹ và em gái Ánh, cùng sự cảm động của những nữ binh của Bùi Thị Xuân, Bùi Thị Xuân đã tha cho Ánh, chỉ bắt anh về doanh trại.
Bùi Thị Xuân tha cho Phúc Ánh, nhưng Nguyễn Phúc Ánh cùng mẹ và em lại không có chỗ nương tựa. Anh quyết định đến rừng Tam Phủ nương nhờ Đỗ Thành Nhân, người năm xưa đã quản thúc anh trong thành Sài Gòn.
Chương 25: Đánh Nguyễn Huệ, Nguyễn Nhạc Lên Ngôi
Nguyễn Nhạc, sau khi nghe tin Nguyễn Huệ đánh tan quân Nguyễn ở Gia Định, chiếm toàn bộ Đàng Trong, quyết định lên ngôi hoàng đế, đổi niên hiệu và phong quan tước. Nguyễn Huệ vội ra sức can ngăn.
Nguyễn Huệ đưa ra ba lý do: một là dân Nam vẫn nhớ ơn vua Lê, chưa chấp nhận Tây Sơn; hai là việc xưng vương sẽ khiến họ Trịnh có cớ đánh Tây Sơn; ba là các thế lực tàn dư của họ Nguyễn vẫn còn nhiều. Nguyễn Nhạc không nghe, vẫn quyết xưng vương.
Nguyễn Nhạc giận dữ vì Huệ ngăn cản, cho đánh Nguyễn Huệ 30 roi mây, rồi xưng vương, lấy hiệu Thái Đức, đổi tên Quy Nhơn thành Hoàng Đế Thành. Các tướng sĩ đều được phong tước, Nguyễn Huệ bị phong làm Nhượng Tướng quân.
Các tướng như Nguyễn Văn Tuyết, Nguyễn Văn Lộc, Nguyễn Văn Long đến thăm Nguyễn Huệ. Họ bày tỏ sự bất bình về việc Nguyễn Nhạc lên ngôi. Đặng Văn Long cho rằng Nguyễn Nhạc “mưu định bá đồ vương mà giả nhân giả nghĩa” và “cánh ghét người tài không dám mạnh dạn cho Long nhưng Tướng quân điều binh khiển tướng làm chậm bước tiến của quân Tây Sơn”.
Nguyễn Huệ nghe xong không những không giận mà còn trách mắng các tướng dám bàn luận việc triều chính. Huệ còn cảnh cáo nếu ai còn dám bàn luận sau lưng Hoàng Huynh thì đừng trách mình vô tình.
Sau đó, Nguyễn Huệ đuổi các tướng ra về, không hề oán giận vì bị Hoàng Huynh đánh 30 roi, vẫn một mực bênh vực, tỏ rõ lòng hiếu thảo của một người em.
Chương 26: Võ Tánh Náu Thân Rừng Tam Phủ, Nguyễn Vương Đại Bại Thất Kỳ Giang
Nguyễn Phúc Ánh về rừng Tam Phủ, quyết định liên lạc các tướng cũ để khôi phục cơ đồ. Anh viết thư triệu tập các tướng. Đỗ Thành Nhân muốn tôn Ánh lên ngôi, nhưng Ánh từ chối.
Lúc này, các tướng cũ của Nguyễn Phúc Thuần và Nguyễn Phúc Dương như Lê Văn Quân, Hồ Văn Lân, Tống Phước Khuông, Tống Phước Lương đều lần lượt kéo về Tam Phủ. Mọi người cùng nhau tôn Ánh lên làm nhiếp chính quốc, Bình Tây Đại nguyên soái để an lòng quân sĩ.
Nguyễn Phúc Ánh suy nghĩ về việc chiếm lại 3 thành, anh cho rằng, muốn thắng cần dùng mưu trí. Đúng lúc này, có quân vào báo có một tên lính dung mạo giống Đỗ Thành Nhân y hệt. Mọi người xôn xao, Đỗ Thành Nhân cho gọi vào và dọa giết.
Võ Tánh, một thuộc tướng của Đỗ Thành Nhân, bước ra hiến kế: dùng cái đầu của tên lính kia làm “khổ nhục kế,” giả vờ hàng quân Tây Sơn, rồi thừa cơ chiếm lại thành. Nguyễn Phúc Ánh đồng ý.
Võ Tánh mang đầu tên lính đến hàng Nguyễn Uy ở thành Trường Đồn, được Nguyễn Uy tin tưởng, cho vào thành. Đêm đó, Võ Tánh nổi dậy, mở cửa thành cho quân Nguyễn đánh vào. Nguyễn Uy tử trận, quân Tây Sơn bị giết gần hết.
Đỗ Thành Nhân cùng Nguyễn Phúc Ánh kéo quân đến Sài Gòn, gặp quân Tây Sơn do Lê Chu trấn giữ. Nguyễn Phúc Ánh cùng các tướng cùng nhau hợp sức, đánh lui quân Tây Sơn. Cuối cùng chiếm lại được thành Sài Gòn.
Nguyễn Phúc Ánh quyết định giết Đỗ Thành Nhân vì lo ngại, sai quân chói lại. Đỗ Thành Nhân than trách “Bởi ta không nghe lời Võ Tánh nên phải thua trí mà chết dưới tay một thằng con nít”. Sau đó bị giết chết.
Nguyễn Phúc Ánh còn mời được giáo sĩ Bá Đa Lộc đến bàn chuyện mua vũ khí. Bá Đa Lộc đồng ý giúp mua tàu đồng và súng lớn, đổi lại sẽ cho người nước Pháp được độc quyền buôn bán và truyền đạo. Nguyễn Phúc Ánh chấp nhận.
Lúc này, nghe tin Nguyễn Nhạc lại sai quân đánh Gia Định, Phúc Ánh lo sợ. Bá Đa Lộc khuyên nên lập tức đem quân tiến đánh trước khi quân Nguyễn đến nơi. Ánh do dự, vì quân Tây Sơn thiện chiến. Bá Đa Lộc nói nếu chưa chuẩn bị đầy đủ, cứ để cho ông đi dụ Nguyễn Nhạc vào trận địa mai phục của quân Nguyễn, Phúc Ánh mới đồng ý.
Quân Nguyễn kéo đến Trường Đồn, thì thấy thành đã bị Mạc Thiên Tứ chiếm. Nguyễn Phúc Ánh vội vã sai người đi gọi đạo sĩ Bá Đa Lộc để xin ý kiến. Khi nghe đạo sĩ Bá Đa Lộc kể việc sẽ mang tàu đồng sang để giúp quân nhà Nguyễn, Phúc Ánh vô cùng vui mừng và tin tưởng. Nhưng trong lòng, anh vẫn lo ngại sự trung thành của thuộc hạ.
Và quả như lo lắng của anh, chỉ một thời gian ngắn sau đó, Hồ Văn Lân vào báo rằng, Đỗ Thành Nhân đã bị giết, Võ Nhân cũng bị giết. Nguyễn Phúc Ánh lo sợ sẽ bị quân Đông Sơn phản bội, nên đã giết cả Võ Nhân, một người có nhiều công sức phò tá.
Nguyễn Phúc Ánh thấy lo lắng, liền xuống chiếu cho Hồ Văn Lân và Tống Phước Khuông mang 5.000 quân tiến đánh Trường Đồn, giao cho Mạc Thiên Tứ và quân Hà Tiên hợp quân cùng nhau.
Võ Tánh và Đỗ Nhàn Chập ở rừng Tam Phủ nhận được tin liền bỏ chạy về căn cứ, sau đó Đỗ Nhàn Chập lại đầu hàng Tây Sơn. Nguyễn Phúc Ánh thất bại một lần nữa.
Chương 27: Khuyên Đỗ Nhàn Chập, Võ Tánh Một Lòng Trung Quân, Trốn Bùi Thị Xuân, Nguyễn Vương Hai Lần Thoát Hiểm
Nguyễn Phúc Ánh trốn chạy khỏi thành Sài Gòn, một lần nữa bị Bùi Thị Xuân truy đuổi. Anh phải cùng Bá Đa Lộc trốn vào một xóm đạo. Bùi Thị Xuân vào khám xét nhưng không tìm thấy ai, đành phải rút quân về.
Nguyễn Huệ biết tin, sai Bùi Thị Xuân và Trần Quang Diệu chia quân mai phục ở các cửa biển, chờ bắt Phúc Ánh. Huệ cũng nhận định, việc chiếm Gia Định thì dễ, nhưng giữ được đất này mới là khó. Huệ còn nói, trận này là vợ chồng Trần Quang Diệu và Bùi Thị Xuân sẽ lập công lớn.
Sau khi thoát khỏi xóm đạo, Nguyễn Phúc Ánh lên đường đến Trường Đồn. Tại đây, anh gặp lại Đỗ Nhàn Chập, thuộc hạ của Đỗ Thành Nhân, nay đã hàng Tây Sơn, đang chuẩn bị đánh chiếm lại thành Sài Gòn.
Nguyễn Phúc Ánh được tin quân Tây Sơn chiếm lại Sài Gòn, bèn cùng các tướng rút về Trường Đồn. Lê Văn Quân lại đề nghị đến nhờ Mạc Thiên Tứ tiếp ứng nhưng bị Nguyễn Phúc Ánh bác bỏ.
Trong lúc Nguyễn Phúc Ánh đang lúng túng thì Đỗ Nhàn Chập xuất hiện cùng một đội quân. Anh ta đã đầu hàng Tây Sơn từ lâu và nay đang quay lại để truy kích Nguyễn Phúc Ánh. Nguyễn Phúc Ánh phải chạy trốn vào rừng Tam Phủ.
Tại đây, Nguyễn Phúc Ánh gặp được Trương Tấn Bửu, một người dân thường, có tài năng và tinh thần trung nghĩa. Bửu đưa Ánh về nhà, lo cho ăn uống và nghỉ ngơi, đồng thời thuyết phục anh nên bỏ thành Sài Gòn mà chạy ra biển lánh nạn.
Nguyễn Phúc Ánh theo lời, cùng mẹ và em gái lên thuyền đi ra biển. Tuy nhiên, vừa ra khơi thì gặp Bùi Thị Xuân. Ánh cố gắng chống trả nhưng bị thương, may có Trương Tấn Bửu liều mình che chở, giúp Ánh cùng gia quyến chạy thoát.
Khi Nguyễn Huệ nghe tin Bùi Thị Xuân không bắt được Nguyễn Phúc Ánh liền bảo, “số của nó chưa tàn”. Anh cũng sai vợ chồng Bùi Thị Xuân tiếp tục theo dõi Nguyễn Phúc Ánh. Huệ cho rằng, sớm muộn gì mình cũng bắt được Nguyễn Phúc Ánh.
Nguyễn Phúc Ánh và những người tùy tùng theo Trương Tấn Bửu chạy ra ngoài khơi. Thuyền của họ bị Bùi Thị Xuân đuổi kịp nhưng một cơn bão bất ngờ nổi lên khiến Bùi Thị Xuân phải lui quân. Nhờ vậy, Nguyễn Phúc Ánh cùng những người tùy tùng chạy thoát được.
Về phía Tây Sơn, Nguyễn Huệ đang bàn kế hoạch đánh bại Nguyễn Phúc Ánh. Anh ta chia quân làm nhiều cánh, đồng thời sai người đi tìm những người tài giỏi để giúp sức.
Chương 28: Chu Văn Tiếp Giương Cờ Lương Sơn, Tá Quốc Ngô Tùng Châu Tiến Cử Gia Định Tam Hùng
Sau khi thoát khỏi tay Bùi Thị Xuân, Nguyễn Phúc Ánh về rừng Tam Phủ, cùng các tướng bàn mưu khôi phục cơ nghiệp. Anh quyết định tôn mình làm vua, rồi sai người đi liên lạc với các tướng cũ, tìm cách chiếm lại Gia Định. Lúc này, Chu Văn Tiếp, một tướng cũ của nhà Nguyễn, trốn khỏi Tây Sơn, đang ẩn náu ở núi Trà Lang, xin được yết kiến Nguyễn Phúc Ánh.
Nguyễn Phúc Ánh liền phong Chu Văn Tiếp làm Bình Tây Đại Nguyên Soái. Sau đó, anh sai Tống viết Phước đi dò đường vào Gia Định. Phước tình cờ gặp Tống Phước Khuông và Tống Phước Lương. Cả ba đều quyết tâm phò tá Nguyễn Phúc Ánh khôi phục cơ đồ.
Tống viết Phước cùng Tống Phước Khuông và Tống Phước Lương tìm đến một ngôi nhà hoang thì gặp được một người có tên Võ Trường Toàn, hiệu là Sùng Đức. Vị lão nhân này đã bày cho họ kế dương Đông kích Tây để đánh quân Tây Sơn.
Nguyễn Phúc Ánh lập tức sai người vào núi Trà Lang truyền mật lệnh. Chu Văn Tiếp nhận lệnh liền cùng các tướng mang quân vào Gia Định. Vừa đến nơi, tiếp đã sai người đi liên lạc với những tướng cũ của nhà Nguyễn, cùng nhau đánh quân Tây Sơn.
Đúng lúc này, tại thành Sài Gòn, Đỗ Nhàn Chập lại đang bàn mưu với Nguyễn Huệ để lật đổ Nguyễn Phúc Ánh. Nguyễn Huệ lại có ý dùng những người thuộc dòng họ Nguyễn để thu phục lòng người và dẹp loạn Đàng Trong.
Tại Gia Định, Nguyễn Phúc Ánh sai người đi triệu các tướng cũ về hội quân. Anh cũng nhờ Ngô Tùng Châu, học trò của Sùng Đức, một người có tài mưu lược, tìm cách khôi phục cơ đồ.
Ngô Tùng Châu bày mưu cho Nguyễn Phúc Ánh: thứ nhất, tìm giết Đỗ Nhàn Chập để trừ hậu họa; thứ hai, tìm cách lấy lại thành Sài Gòn bằng cách dùng khổ nhục kế; thứ ba, tìm kiếm những người tài giỏi phò tá. Ngô Tùng Châu cũng hiến kế về việc dùng “Gia Định tam gia” và “Gia Định tam hùng” để giúp sức.
Nghe theo lời Ngô Tùng Châu, Nguyễn Phúc Ánh cho quân đi tìm Trịnh Hoài Đức, Lê Quang Định và Ngô Nhơn Tĩnh, là “Gia Định tam gia,” là những người văn hay chữ tốt, có tài kinh bang tế thế. Anh cũng cho quân đi tìm Nguyễn Văn Thành, Nguyễn Huỳnh Đức và Võ Tánh, là “Gia Định tam hùng,” là những người võ nghệ cao cường. Anh cũng sai người mang mật thư vào núi Trà Lan xin Chu Văn Tiếp cùng nhau hợp sức.
Ngô Tùng Châu lại tìm đến Võ Tánh. Võ Tánh vì trung thành với chủ cũ nên không muốn giúp Nguyễn Phúc Ánh, cũng không muốn hàng Tây Sơn. Để thuyết phục Võ Tánh, Ngô Tùng Châu đã kể lại câu chuyện năm xưa, khi Đỗ Thành Nhân bị Nguyễn Phúc Ánh giết oan, và chỉ ra việc Nguyễn Phúc Ánh không trọng dụng người tài. Cuối cùng, Võ Tánh vẫn không thay đổi ý định.
Võ Tánh quyết tâm ở lại rừng Tam Phủ, chờ mãn tang Võ Nhân rồi mới tính chuyện. Ngô Tùng Châu thất vọng ra về.
Võ Tánh cho người đem đầu một tên lính có khuôn mặt giống Đỗ Thành Nhân và lừa được Nguyễn Uy để tiến vào thành Trường Đồn. Anh hạ sát Nguyễn Uy, chiếm được thành rồi chạy về căn cứ ở rừng Tam Phủ.
Sau khi biết tin, Nguyễn Phúc Ánh liền đánh tiếng là thu phục được thành Trường Đồn. Anh cũng biết được tin Nguyễn Huệ để Lê Chu giữ Sài Gòn và Phạm Nạn giữ Chấn Biên. Anh cho rằng đây là cơ hội để mình chiếm lại Sài Gòn, nên anh liền sai Võ Tánh làm nội ứng, chiếm thành.
Võ Tánh dùng khổ nhục kế, giả vờ bị Nguyễn Uy giết. Nguyễn Uy tin là thật, cho Võ Tánh vào thành. Đêm đó, Võ Tánh mở cửa thành, quân Nguyễn ồ ạt xông vào đánh úp. Nguyễn Uy tử trận, thành Trường Đồn thất thủ.
Nguyễn Phúc Ánh lại cho quân tấn công Sài Gòn, chiếm được thành. Nhưng chẳng bao lâu, quân Tây Sơn lại kéo đến đánh. Chu Văn Tiếp bị thương nặng, các tướng khác đều bị tan tác, Nguyễn Phúc Ánh lại phải rút quân bỏ chạy.
Lúc này, Nguyễn Phúc Ánh mới nghĩ đến Võ Tánh. Biết tin Võ Tánh còn sống và đang ở trong rừng Tam Phủ, anh quyết định tìm đến nhờ giúp sức.
Chương 29: Nguyễn Lữ Chỉnh Cùng Đường, Theo Về Tây Sơn, Chu Văn Tiếp Thu Binh Chạy Sang Tiêm
Trong khi đó ở Đàng Ngoài, Trịnh Sâm qua đời, con là Trịnh Khải lên thay. Triều đình rối ren vì các phe phái tranh giành quyền lực. Một thủ hạ của Hoàng Đình Bảo là Nguyễn Hữu Trình, chạy trốn khỏi triều đình, tìm đến xin hàng Nguyễn Nhạc.
Về phần Nguyễn Nhạc, vì nóng lòng chiếm lại đất Gia Định, nên đã sai Nguyễn Huệ và Nguyễn Lữ dẫn quân vào Nam.
Nhưng khi hai anh em Nguyễn Huệ và Nguyễn Nhạc vào tới nơi, họ đã chạm trán với một lực lượng quân tiêm la hùng hậu, do Nguyễn Phúc Ánh cầu viện.
Nguyễn Huệ giao cho Nguyễn Lữ giữ thành, còn mình thì sai quân tấn công. Quân tiêm la bị đánh tan tác, phải rút lui khỏi thành. Tuy nhiên, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, mà hứa hẹn sẽ còn nhiều diễn biến khốc liệt khác.
Về phía triều đình Trịnh, sau khi Trịnh Sâm chết, các phe phái đấu đá lẫn nhau khiến triều đình rối ren. Trịnh Khải lên ngôi vua nhưng không đủ tài năng và uy tín để quản lý đất nước. Nguyễn Hữu Trình, một thủ hạ cũ của Hoàng Đình Bảo, trốn khỏi triều đình tìm đến Tây Sơn xin hàng. Nguyễn Nhạc nhận thấy đây là thời cơ để đánh họ Trịnh nên nhận lời và cho người này ở lại.
Lúc này, Nguyễn Nhạc nhận được tin báo Chu Văn Tiếp ở Phú Yên đem quân vào Gia Định đánh phá. Nguyễn Huệ liền cùng Nguyễn Lữ đem quân vào Gia Định để tiếp chiến.
Sau khi hay tin Nguyễn Nhạc cùng Nguyễn Huệ kéo quân vào Gia Định, Nguyễn Phúc Ánh lo lắng không yên. Biết mình không thể nào một mình đánh được Nguyễn Huệ, anh liền đến nhờ Bá Đa Lộc và xin được sang Tiêm La cầu viện.
Chương 30: Cửa Hàm Luông, Nguyễn Huỳnh Đức Thu Mưu Bị Bắt, Đảo Quân Lôn Nguyễn Phúc Ánh Nhờ Bão Thoát
Nguyễn Phúc Ánh ở Gia Định, nghe tin Nguyễn Huệ kéo quân vào đánh, vội vàng cho quân xuống thuyền, cùng Bá Đa Lộc chạy sang Tiêm La cầu viện. Anh cũng hạ lệnh cho Nguyễn Văn Thành và Nguyễn Huỳnh Đức ở Hàm Luông ra sức kháng cự.
Nguyễn Huệ cùng các tướng Tây Sơn tiến vào Gia Định, nhưng không vào cửa Cần Giờ mà lại tiến theo sông Tiền Giang, chiếm được Trường Đồn. Nguyễn Huệ còn dự tính chia quân mai phục ở cù lao Thới Sơn và rạch Gầm để chặn đánh đường lui của quân tiêm la.
Tại Hàm Luông, Nguyễn Văn Thành và Nguyễn Huỳnh Đức đang trấn giữ, thấy quân Tây Sơn do Đặng Văn Long chỉ huy tiến đến liền dùng kế cắm cọc xuống sông làm kế nghi binh, khiến quân Tây Sơn phải lui binh.
Đặng Văn Long biết mình bị lừa, quyết tâm đánh trả. Anh cho quân mai phục, chờ khi quân Nguyễn đuổi theo rồi tấn công. Nguyễn Huỳnh Đức bị bắt sống, còn Nguyễn Văn Thành chạy thoát.
Nguyễn Huệ vào thành Trường Đồn, biết tin các tướng Nguyễn Phúc Ánh rút quân về Hà Tiên, liền sai Lê Trung đem quân truy kích. Khi hay tin Phúc Ánh đã trốn ra đảo Côn Lôn, Huệ cho quân theo ra biển đánh úp.
Lúc này, Nguyễn Phúc Ánh ở đảo Côn Lôn đã vô cùng cùng quẫn, thuyền không có nước, lương thực cạn kiệt. Đúng lúc này, anh gặp được Bá Đa Lộc đang trên đường trở về Pháp, và biết được rằng giáo sĩ đã cầu cứu được sự giúp đỡ của vua Pháp.
Nguyễn Phúc Ánh mừng rỡ, cùng Bá Đa Lộc trở lại đảo Phú Quốc để chờ viện binh đến. Tuy nhiên, khi biết tin Nguyễn Phúc Ánh vẫn còn ở đảo Phú Quốc, Nguyễn Huệ đã sai Trương Văn Đa kéo quân ra vây bắt.
Nguyễn Phúc Ánh lại một lần nữa thoát chết trong gang tấc nhờ một cơn bão lớn nổi lên bất ngờ.
Chương 31: Cậy Thế Tiêm La, Chu Văn Tiếp Báo Thù Mà Bỏ Mạng, Mượn Oai Lạc Nhưng Đặng Văn Long Dọa Giặc Để Cứu Dân
Sau khi thoát khỏi đảo Côn Lôn, Nguyễn Phúc Ánh được Bá Đa Lộc đưa lên thuyền. Ông cho biết sẽ sang Pháp xin viện binh và hứa sẽ mang quân đến giúp Ánh phục quốc. Ánh cũng quyết định cho Thế tử Cảnh sang Pháp để làm con tin.
Nguyễn Phúc Ánh cùng Bá Đa Lộc đến Tiêm La, yết kiến Tiêm Vương. Chu Văn Tiếp khóc lóc kể lại những tội ác của quân Tây Sơn, xin Tiêm Vương giúp mình trả thù nhà.
Tiêm Vương đồng ý, sai Chiêu Tăng thống lĩnh ba vạn quân thủy, và Chiêu Xương chỉ huy hai vạn quân bộ sang giúp Nguyễn Phúc Ánh.
Nguyễn Nhạc nghe tin quân Tiêm La kéo sang đánh, vội triệu các tướng đến bàn kế. Nguyễn Huệ xin được dẫn quân đi dẹp giặc, đồng thời tự tin sẽ tiêu diệt toàn bộ quân Tiêm La và trở về ăn Tết.
Nguyễn Huệ đem hai vạn binh vào Gia Định, đến cửa Cần Giờ, thấy trên núi cao có khói bốc lên. Nguyễn Huệ nói rằng đó là do Nguyễn Phúc Ánh lập đồn canh, thấy quân ta đến thì đốt lửa báo hiệu. Anh dặn quân cứ tiến theo kế hoạch đã định.
Nguyễn Huệ cho Nguyễn Văn Tuyết đem quân ra đánh chặn, sau đó giả thua dụ quân địch vào trận. Đồng thời giao cho vợ chồng Trần Quang Diệu và Bùi Thị Xuân phục kích ở phía sau, chờ khi quân địch rút lui sẽ ra đánh chặn.
Tuy nhiên, lần này Nguyễn Phúc Ánh không tự mình ra trận mà lại cho Mạn Huề dùng tàu đồng tấn công. Quân Tây Sơn không bị dụ mà lại tập trung hỏa lực đánh vào tàu đồng. Mạn Huề bị tiêu diệt, quân tiêm la đại bại.
Nguyễn Phúc Ánh và các tướng rút lui về thành Sài Gòn, nhưng lại bị quân Tây Sơn truy đuổi. Anh phải cùng Bá Đa Lộc chạy trốn.
Trên đường trốn chạy, Nguyễn Phúc Ánh đã gặp Đỗ Nhàn Chập, một tên tướng đã phản bội nhà Nguyễn, giờ lại đang làm cho Tây Sơn. Chập muốn lôi kéo Nguyễn Phúc Ánh về hàng, nhưng anh không đồng ý.
Nguyễn Phúc Ánh cùng các tướng chạy về Trà Tân, rồi về Trường Đồn. Nguyễn Huệ cho quân tấn công dữ dội, quân Nguyễn không chống nổi phải rút chạy về Hà Tiên. Nguyễn Huệ lại cho quân tấn công thành Hà Tiên, khiến Nguyễn Phúc Ánh hoảng sợ phải tháo chạy ra đảo Phú Quốc.
Tại thành Trà Tân, Đặng Văn Long biết tin liền cho quân về thành để chỉnh đốn lại binh mã. Dân chúng trong vùng nghe tin đồn quân Tây Sơn sẽ rút quân liền ùn ùn kéo đến xin được cùng quân Tây Sơn chống giặc.
Đặng Văn Long cảm động trước tấm lòng của nhân dân bèn cho quân ở lại Trà Tân, đồng thời lập kế để dụ quân tiêm la đến đánh. Quân tiêm la trúng kế, bị quân Tây Sơn đánh tan tác.
Trong lúc đó, Nguyễn Phúc Ánh nhận được tin Nguyễn Huệ sắp về Quy Nhơn, liền sai người ra tay nhờ cậy Chu Văn Tiếp đến bàn kế. Hai người quyết định quay về Gia Định để báo thù.
Chương 32: Bùi Thị Xuân Bắn Tên Mắng Nguyễn Vương, Nguyễn Long Nhưng Sai Sứ Hòa Tiêm Quốc
Trong trận đánh tại Rạch Gầm, Nguyễn Phúc Ánh trốn thoát, còn Chu Văn Tiếp bị thương nặng. Để có thêm thời gian nghỉ ngơi, Nguyễn Phúc Ánh quyết định viết thư xin giảng hòa với quân Tây Sơn.
Phan Văn Lân được Nguyễn Huệ giao phó nhiệm vụ sang doanh trại quân tiêm la đàm phán. Anh bày tỏ quan điểm của mình, rằng việc đánh nhau giữa Tây Sơn và Nguyễn Phúc Ánh chỉ là chuyện nội bộ, không liên quan đến Tiêm La.
Chiêu Tăng nghe xong, cảm thấy có lý, bèn đồng ý hẹn ngày mùng 10 sẽ rút quân về nước. Nguyễn Phúc Ánh biết mình bị lừa, cố gắng can ngăn nhưng không được.
Đêm đó, Nguyễn Huệ lại cho Bùi Thị Xuân ra trận khiêu chiến. Cô cho quân gọi lớn tên Phúc Ánh và thách đấu. Trong khi đó, Nguyễn Huệ đã cho quân phục kích ở nhiều nơi, quyết dẹp tan quân tiêm la và quân Nguyễn.
Chiêu Tăng và Phúc Ánh lên kế hoạch cho rằng quân Tây Sơn đã bị mình lừa hết rồi, nên quyết định đánh một trận lớn.
Sáng hôm sau, quân Tây Sơn do Nguyễn Văn Tuyết và Nguyễn Văn Lộc chỉ huy lại ra khiêu chiến, rồi giả thua chạy. Quân tiêm la trúng kế, ào ạt đuổi theo.
Nhưng khi đến Rạch Gầm, quân tiêm la lọt vào trận mai phục của quân Tây Sơn. Nguyễn Huệ cho quân đổ ra đánh giết, quân tiêm la tan tác, Chu Văn Tiếp bị thương nặng.
Nguyễn Phúc Ánh cũng tháo chạy cùng với chiêu tăng và chiêu xương. Cả ba người đều phải cải trang thành lính để tránh bị phát hiện.
Nguyễn Huệ bắt sống Nguyễn Huỳnh Đức, nhưng lại tha cho ông vì cảm phục lòng trung thành. Anh ta cũng cho quân tiếp tục truy kích Nguyễn Phúc Ánh.
Trong đêm, quân tiêm la kéo nhau về Trà Tân, bỏ lại vũ khí và lương thực, tìm đường chạy trốn. Nguyễn Phúc Ánh thì bỏ trốn ra ngoài biển.
Về phía quân Tây Sơn, Nguyễn Huệ cũng lên kế hoạch rút quân về Quy Nhơn ăn Tết. Anh giao cho Trương Văn Đa và Đặng Văn Long ở lại trấn thủ. Nguyễn Huệ còn dặn dò Đặng Văn Long phải dò xét xem Phúc Ánh đang ở đâu, phải trừ diệt tận gốc để không sinh hậu hoạ về sau.
Chương 33: Trận Rạch Gầm, Quân Tiêm La Đại Bại, Thất Vọng Cả, Nguyễn Phúc Ánh Lưu Vong
Lúc này, Nguyễn Phúc Ánh đang cùng các tướng ở Trà Tân, sau khi hay tin Nguyễn Huệ rút quân về Quy Nhơn, liền hạ lệnh cho quân ra đánh chiếm lại Sài Gòn.
Nguyễn Huệ nhận được tin báo, liền cho quân mai phục ở Rạch Gầm. Anh cũng biết rằng chỉ có thể đánh bại Nguyễn Phúc Ánh vào đêm mùng 9, nên đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho trận đánh quyết định.
Đêm đó, quân tiêm la tiến đánh. Nguyễn Huệ cho quân mai phục đổ ra đánh giết. Quân tiêm la tan tác, cả chiêu tăng và chiêu sương đều bị tử trận. Nguyễn Phúc Ánh và các tướng phải chạy trốn ra biển.
Nhờ có cơn mưa lớn, Nguyễn Phúc Ánh và vài người tùy tùng chạy thoát được. Nguyễn Huệ hạ lệnh truy đuổi, nhưng không bắt được. Anh cho rằng số của Nguyễn Phúc Ánh vẫn chưa tận, nên lại cho quân rút về Quy Nhơn ăn Tết.
Nguyễn Huệ về Quy Nhơn, được vua Thái Đức đón tiếp trọng thể. Vua hỏi Huệ sao lại biết rõ ngày tháng mà đánh giặc một cách chính xác như vậy. Huệ giải thích, đó là nhờ vào lịch thủy triều mà anh đã nghiên cứu kỹ.
Nguyễn Huệ lại bảo với Vua Thái Đức rằng sau khi dẹp loạn tiêm la, thì ông sẽ đem quân ra Bắc tiêu diệt quân Trịnh, để thống nhất đất nước.
Nguyễn Nhạc cũng không mấy vui vẻ, vì trong lòng ông luôn có sự nghi ngờ và đố kỵ với Nguyễn Huệ. Tuy nhiên, ông vẫn phải nín nhịn, và chờ thời cơ đến để đối phó với Nguyễn Huệ.
Tại Tiêm La, sau khi hay tin bại trận, tiêm Vương không muốn giúp Nguyễn Phúc Ánh nữa, vì nhận thấy Nguyễn Huệ quá mạnh. Tuy nhiên, anh ta vẫn phải an ủi Phúc Ánh và hứa sẽ giúp đỡ anh sau này.
Nguyễn Phúc Ánh vô cùng đau khổ, than thân trách phận. Anh sai Trương Tấn Bửu đi tìm kế sách để có thể cứu mình ra khỏi tình thế hiểm nghèo. Trong lúc đó, anh lại nghĩ đến Bá Đa Lộc.
Nguyễn Phúc Ánh đã viết cam kết, giao cho Bá Đa Lộc mang sang Pháp, hứa sẽ dâng cho Pháp các cửa biển quan trọng sau khi giành lại được ngôi báu. Nhưng trong lòng anh vẫn biết, mình vẫn bị các thế lực khác dòm ngó, và tương lai của anh vẫn còn vô cùng mù mịt.
Tóm Tắt:
Phần 2 của “Tây Sơn Bi Hùng Truyện” tiếp tục đưa người đọc vào những trận chiến ác liệt và những mưu kế đầy bất ngờ. Chúng ta đã chứng kiến sự trỗi dậy mạnh mẽ của quân Tây Sơn dưới sự chỉ huy tài tình của Nguyễn Huệ, những trận đánh quyết định, những pha xoay chuyển tình thế khó lường, và những nhân vật lịch sử được khắc họa vô cùng sắc nét.
Các Điểm Nổi Bật:
- Mưu lược và chiến thuật: Các trận đánh trong phần 2 đều thể hiện rõ sự tài tình trong mưu lược và chiến thuật của cả hai phe, đặc biệt là Nguyễn Huệ.
- Nhân vật lịch sử: Các nhân vật như Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Lê Quý Đôn, Võ Tánh, Bùi Thị Xuân, Nguyễn Phúc Ánh, Trương Tấn Bửu, và Đỗ Nhàn Chập đều được khắc họa rất sâu sắc, với những nét tính cách riêng biệt.
- Yếu tố lịch sử: Tác phẩm tái hiện chân thực bối cảnh lịch sử, giúp người đọc hiểu rõ hơn về thời kỳ loạn lạc và tranh giành quyền lực.
Kết Luận:
Phần 2 của “Tây Sơn Bi Hùng Truyện” không chỉ là một câu chuyện lịch sử mà còn là một bức tranh sống động về những mưu đồ chính trị, những trận chiến quyết liệt và những con người sống trong thời loạn. Hãy tiếp tục theo dõi chuyên mục sách nói của DinhBaoChau.com để khám phá những diễn biến tiếp theo trong bộ tiểu thuyết này. Chúng tôi tin rằng, những câu chuyện được chuyển tải qua giọng đọc đầy cảm xúc sẽ giúp quý vị có những phút giây thư giãn thật thú vị.
Cảm ơn quý vị đã lắng nghe! Hẹn gặp lại ở phần tiếp theo!