Âm thanh rền vang của mưa bão, tiếng sấm chớp xé toạc màn đêm, những tán cây nghiêng ngả như đang vẫy gọi đến một thế giới khác. Hai năm đã trôi qua kể từ ngày định mệnh đó, thứ sáu ngày 13 năm 2019, một ngày nhuốm màu máu tươi. Khi ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ ấu thơ với những suy nghĩ bồng bột. Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi được ba mẹ đưa về quê thăm ông bà nội, rời xa chốn thành thị xô bồ, ngột ngạt.
Sống ở thành phố, tôi luôn cảm thấy áp lực bởi việc học hành, sự ganh đua tị nạnh giữa bạn bè. Bầu không khí ô nhiễm, khói bụi mịt mù khiến tôi luôn thấy khó chịu. Vì vậy, ngay sau khi kết thúc năm học, tôi đã nằng nặc đòi ba mẹ cho về quê, không chỉ để trốn chạy khỏi sự ồn ào, mà còn vì tôi rất nhớ ông bà.
Ông bà nội năm nay đã ngoài 70 tuổi, nhưng vẫn còn rất minh mẫn và khỏe mạnh. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là cục vàng, cục kim cương của ông bà, muốn gì được nấy. Hơn nữa, tôi cũng rất muốn gặp lại những người bạn thân thiết, những người đã cùng tôi lớn lên trong những năm tháng tuổi thơ tươi đẹp. Dù đã chuyển lên thành phố, nhưng tình cảm giữa tôi và họ vẫn luôn khăng khít.
Sau năm tiếng ngồi trên xe, cuối cùng tôi cũng đã về đến quê hương. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị quen thuộc của làng quê yên bình. Tôi nhanh chóng chạy về nhà ông bà, băng qua con đường làng với hàng phi lao xanh mướt. Những trùm hoa xoan rụng lả tả, những hình ảnh bình dị đó tạo nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Về đến nhà, tôi thấy ông bà nội đang ngồi xếp bằng trong nhà. Tôi lao ngay vào lòng ông bà, ôm chầm lấy họ. Sau khi hỏi han nhau một hồi, ông bà giục tôi và ba mẹ đi tắm rửa rồi ra ăn cơm. Bữa cơm trưa hôm đó có rất nhiều món ngon, toàn những món khoái khẩu của tôi, từ canh chua cá lóc đồng, thịt kho trứng đến rau muống xào tỏi. Sau bữa cơm, tôi ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều.
Tỉnh dậy, tôi xin phép ba mẹ và ông bà ra sân chơi cùng lũ bạn. Nhìn thấy tôi, cả bọn mừng rỡ như hội. Nhóm bạn của tôi gồm thằng Đức, thằng Bo, con Chân và con Bích. Thằng Đức thì sau giờ học thường ra đồng phụ ba đặt lú, thằng Bo thì đang làm ở tiệm rửa xe của chú Sáu, con Chân thì đi bán nón lá ở chợ, còn con Bích thì vẫn miệt mài với sách vở. Nhắc đến con Bích, nó liền chạy vào nhà lấy giấy khen học sinh giỏi ra khoe. Tôi thấy vui vì không ai trong số chúng nó phải nghỉ học.
Chúng tôi chơi với nhau rất vui, hết bắn bi, đập hình lại đến ô ăn quan, rồng rắn lên mây, những trò chơi mà tôi không bao giờ có dịp chơi ở thành phố. Đến khi trời tối, chúng tôi bắt đầu đốt lửa kể chuyện ma. Tôi xung phong kể những câu chuyện rùng rợn mà tôi sưu tầm được, khiến cả bọn ai nấy đều sợ hãi, riêng con Bích thì bịt chặt tai lại vùi đầu vào lòng con Chân.
Thằng Bo ném thêm củi khô vào đống lửa rồi hỏi tôi kiếm đâu ra mấy chuyện khiếp thế. Tôi cười khoái chí khi thấy phản ứng của lũ bạn. Nhưng lạ thay, thằng Đức vẫn bình tĩnh như không. Tôi hỏi nó không sợ à, thì nó chê tôi: “Chuyện này có là gì so với vụ nhỏ Linh bị chặt đầu ở trường mình năm ngoái đâu.”
Nghe đến hai chữ “chặt đầu”, tôi liền thấy nổi da gà. Tôi giật giọng hỏi thằng Đức: “Chặt đầu là sao?”. Thằng Đức kể, năm ngoái, ở trường có một vụ án kinh hoàng, nhỏ Linh học lớp 6 bị cô giáo chặt đầu. Chuyện là nhỏ Linh rất ngỗ nghịch, thường xuyên cãi lại cô giáo. Cô giáo dạy tiếng Anh của trường là cô Lan, người vừa trải qua đổ vỡ hôn nhân, bị trầm cảm. Vì sự hỗn láo của Linh, cô Lan đã nổi giận, ra tay sát hại Linh.
Thằng Bo tiếp lời, không chỉ có vậy, con Linh còn biết được chuyện cô Lan sợ tiếng cào cấu nên thường xuyên dùng móng tay cào lên bảng, lên bàn để trêu tức cô. Nghe đến đây, tôi không khỏi rùng mình, không ngờ rằng một năm trước ở quê tôi lại có chuyện kinh khủng như vậy.
Thằng Đức lại tiếp tục kể, sau khi cô Lan bị bắt, người ta đã tìm khắp trường nhưng không tìm thấy đầu của Linh, dù cô Lan khai đã giấu nó trong hộc tủ ở phòng hội đồng. Cuối cùng, chú Chính, ba của Linh, phải làm đám tang cho con gái với một cái xác không đầu.
Nghe xong chuyện, con Bích khóc nức nở vì quá sợ. Tôi và mấy đứa dỗ dành mãi nó mới nín. Con Chân nói, sau khi Linh chết, trường bắt đầu xuất hiện những hiện tượng tâm linh. Nhiều thầy cô, học sinh bị hù dọa đến ngất xỉu. Thậm chí có người còn bị giấu trong bụi mía, cả làng phải đi tìm đến sáng mới thấy. Thằng Bo kể thêm, làng đã mời nhiều thầy về cúng nhưng không ăn thua, vì oán khí của Linh quá nặng.
Tôi ngạc nhiên hỏi, vậy mà trường vẫn còn hoạt động bình thường à? Thằng Đức giải thích, hồn ma của Linh chỉ quấy phá sau 10 giờ đêm, nên thầy cô và học sinh vẫn đi học bình thường. Hơn nữa, trường đã được nhà nước hỗ trợ xây dựng khang trang, nên dù có sợ thì mọi người vẫn phải đến đó học.
Câu chuyện của Linh gợi lên trong tôi rất nhiều cảm xúc. Tôi không đồng tình với cách cư xử của Linh nhưng cũng thương em vì thiếu thốn tình cảm. Trước đây ở thành phố, tôi chỉ toàn nghe chuyện ma trên mạng, chứ chưa bao giờ trải nghiệm tận mắt. Nay về quê, nghe chuyện trường có ma, tôi bỗng nảy ra ý muốn đến trường khám phá.
Tôi mạnh dạn đề nghị: “Hay là mai tầm khuya khuya, tụi mình ra trường tham quan thử đi”. Cả bọn nghe xong thì đều nhìn tôi như nhìn một con quái vật. Chúng nó đều sợ hãi và nói là ba mẹ cấm không được ra đường vào ban đêm.
Nhưng với bản tính lì lợm, tôi không dễ dàng bỏ cuộc. Tôi vận hết tài ăn nói để thuyết phục chúng nó. Tôi nói, đi chung với nhau thì có gì mà sợ, hơn nữa chúng tôi lâu rồi mới về quê, nên cần làm gì đó thật đáng nhớ. Sau một hồi thuyết phục, mặt thằng Bo, thằng Đức, con Chân và con Bích bắt đầu có sự thay đổi.
Thằng Đức hỏi, vậy đi thì đi, nhưng ba mẹ chắc chắn không cho. Tôi cười đắc ý, nói: “Bộ chúng mày quên là mai làng mình tổ chức tiệc mừng đến khuya à”. Nghe đến đây, cả bọn liền đồng ý. Tôi lên kế hoạch, mai có tiệc, mọi người sẽ nhậu nhẹt đến khuya, không có thời gian quản tụi mình. Vì vậy, tôi và cả bọn sẽ lẻn vào trường lúc 10 giờ tham quan rồi 11 giờ về, đảm bảo không ai biết.
Tối hôm đó, tôi vô cùng phấn khích. Không biết điều gì thú vị đang chờ đợi tôi và cả bọn vào tối mai. Liệu hồn ma của bé Linh có xuất hiện thật không? Tất cả sẽ được chúng tôi khám phá vào lúc 10 giờ đêm mai.