Chào mừng bạn đến với chuyên mục “Những Lời Dạy Cổ Xưa” trên dinhbaochau.com, nơi chúng ta cùng nhau khám phá những giá trị tinh thần sâu sắc qua lăng kính của các tác phẩm văn học. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau lắng nghe và suy ngẫm về chương 1 của tác phẩm “Yêu Người Ngóng Núi” của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, một câu chuyện đầy cảm xúc về nỗi nhớ quê hương da diết và những giằng xé nội tâm khi sống giữa thành phố.
“Yêu Người Ngóng Núi” mở đầu bằng những lời than thở quen thuộc của một người con xa quê, về nỗi nhớ da diết những kỷ niệm êm đềm nơi chôn rau cắt rốn. Tác giả đã tài tình khắc họa sự đối lập giữa vẻ náo nhiệt, ồn ào của Sài Gòn và sự bình yên, giản dị của vùng quê. Nỗi nhớ ấy không chỉ là những hình ảnh cụ thể như rơm rạ, con cá, tiếng chim, mà còn là cả một bầu không khí, một mùi vị, một cảm xúc rất riêng mà chỉ quê hương mới có.
Nhân vật chính trong câu chuyện, một người con tha hương, thường xuyên than thở về sự ngột ngạt của thành phố, về những điều giả tạo, chật chội. Anh ta so sánh thành phố như một “cô vợ dại dột” mà anh không yêu, nhưng vẫn phải chấp nhận, vẫn phải trở về mỗi ngày. Thành phố, trong mắt anh, không mang lại sự ngọt ngào, không có được những vẻ đẹp chân thật như quê hương. Nỗi nhớ ấy dường như ăn sâu vào tiềm thức, khiến anh luôn tìm cách đối chiếu, so sánh, và rồi lại thấy thành phố càng trở nên xa lạ hơn.
Những kỷ niệm tuổi thơ hiện về trong tâm trí anh một cách sống động, chân thực. Đó là những buổi trưa hè trốn ngủ đi bắt cá, là những trò chơi tinh nghịch của lũ trẻ con làng, là những món ăn dân dã, bình dị nhưng lại mang hương vị đặc biệt. Tất cả những điều ấy đã tạo nên một ký ức ngọt ngào, một miền quê tươi đẹp mà anh luôn khao khát được trở về. Dù đã sống ở thành phố bao nhiêu năm, dù cuộc sống hiện tại có đủ đầy hơn, thì những kỷ niệm ấy vẫn là những điều thiêng liêng, không gì có thể thay thế được.
Tuy nhiên, anh cũng nhận ra rằng, thành phố đã dành cho anh một tình yêu và sự bao dung. Dù anh luôn than thở, dù anh không yêu nó, thì thành phố vẫn luôn dang tay đón nhận anh, vẫn luôn cung cấp cho anh những điều tốt đẹp nhất. Thành phố chấp nhận sự khác biệt, chấp nhận những nỗi nhớ nhung trong anh, và đó chính là một vẻ đẹp đáng trân trọng. Anh cũng ý thức được rằng, những nỗi nhớ quê hương có thể chỉ là một sự mặc cảm, một sự trốn tránh thực tại, và anh cần phải đối diện với nó một cách chân thành.
Cuối chương 1, người đọc cảm nhận được sự giằng xé trong tâm hồn nhân vật chính. Anh ta nhớ quê hương da diết, nhưng lại không thể rời bỏ cuộc sống hiện tại ở thành phố. Anh ta cảm thấy có lỗi với quê hương, với những người thân yêu đã ở lại, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì mà thành phố đã mang lại cho mình. Nỗi nhớ ấy vừa là động lực, vừa là một gánh nặng, khiến anh phải suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống, về những lựa chọn mà mình đã đưa ra.
Tóm lại, chương 1 của “Yêu Người Ngóng Núi” đã chạm đến những cảm xúc sâu thẳm trong mỗi chúng ta về tình yêu quê hương, về những hoài niệm về quá khứ và sự chấp nhận hiện tại. Tác phẩm là một lời nhắc nhở về những giá trị tinh thần quý báu, những điều mà chúng ta có thể dễ dàng bỏ quên trong cuộc sống bận rộn thường nhật. Hãy cùng tiếp tục theo dõi những chương tiếp theo để khám phá thêm những thông điệp ý nghĩa mà tác giả muốn gửi gắm.