Khi giang sơn chìm trong loạn lạc, có kẻ chỉ mưu cầu quyền lực, kẻ chọn ẩn mình, nhưng Tôn Kiên, vị tướng tài ba của Giang Đông, đã chọn con đường của một anh hùng. Trong thời đại mà lòng người bạc bẽo, Tôn Kiên nổi bật với khí phách hào hùng, sự trung nghĩa tuyệt đối và trái tim nồng cháy vì nghĩa lớn. Chính những phẩm chất đó đã giúp ông đặt nền móng cho sự nghiệp thống nhất giang sơn của hai người con trai là Tôn Sách và Tôn Quyền. Vậy điều gì đã tạo nên một Tôn Kiên hào hùng đến vậy? Hãy cùng trở về quá khứ, khám phá những chiến công và câu chuyện cảm động về vị tướng huyền thoại này.
Sinh ra tại vùng đất Phú Xuân, Ngô Quận, Tôn Kiên sớm mồ côi mẹ. Dù vậy, cậu bé Tôn Kiên đã sớm bộc lộ những phẩm chất đặc biệt của một người anh hùng. Tính cách hào sảng, phóng khoáng giúp Tôn Kiên được bạn bè yêu quý. Cha cậu, Tôn Huyền, dù đau lòng vì mất vợ vẫn hết lòng yêu thương và giáo dục con trai. Chính những năm tháng tuổi thơ đó đã rèn luyện nên một Tôn Kiên dũng cảm, quyết đoán và giàu lòng nghĩa hiệp. Năm 17 tuổi, trên một con thuyền nhỏ, Tôn Kiên nhìn thấy bọn cướp biển đang chia chác chiến lợi phẩm. Máu anh hùng trong người sôi lên, không chút do dự, chàng nhảy lên bờ, đoản đao trong tay lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bọn cướp giật mình, nhanh chóng vây quanh chàng. Một cuộc giao chiến ác liệt nổ ra. Tôn Kiên thoăn thoắt né tránh đòn tấn công, đồng thời tìm cơ hội phản kích. Cuối cùng, với những cú chém chính xác, Tôn Kiên hạ gục kẻ cầm đầu, bọn cướp biển khiếp vía bỏ chạy. Đó là sự kiện đầu tiên chứng tỏ khí phách anh hùng của Tôn Kiên.
Năm 172, thời Hán Linh Đế, giặc loạn nổi lên ở Cú Trương do Hứa Xương cầm đầu. Hắn tự xưng đế, đóng quân ở Tạ Thành, Cú Trương. Tôn Kiên, chàng thanh niên 18 tuổi, không thể ngồi yên trước cảnh loạn lạc. Ông đã chiêu mộ hơn 1000 quân tinh nhuệ, cùng với quân sĩ các châu huyện xung quanh hợp lực đánh tan quân phản loạn. Trận chiến tại Cú Trương diễn ra vô cùng khốc liệt. Quân của Hứa Xương đông đảo, vũ khí tinh xảo hơn, nhưng Tôn Kiên với tài năng quân sự thiên bẩm và sự dũng cảm đã tìm ra yếu điểm của địch. Ông chia quân thành nhiều đội, bất ngờ tấn công vào các cứ điểm quan trọng, khiến chúng trở tay không kịp. Sau nhiều ngày giao tranh ác liệt, quân của Hứa Xương cuối cùng cũng bị đánh tan, Hứa Xương bị bắt sống. Chiến thắng vang dội đầu tay này đã khiến tên tuổi Tôn Kiên vang xa khắp nơi. Ông được triều đình trọng dụng, liên tiếp được phong làm Huyện Thừa. Dù ở cương vị nào, Tôn Kiên cũng luôn tỏ ra là một vị tướng tài ba, được lòng anh em tướng sĩ. Ông không chỉ giỏi võ nghệ mà còn giỏi về chính trị, biết cách kết nối với người dân, chăm lo đời sống của họ. Ông cũng rất quan tâm tới việc bồi dưỡng nhân tài, thu nạp thêm người tài về dưới trướng của mình.
Năm 184, ngọn lửa khởi nghĩa Khăn Vàng bùng cháy dữ dội. Trương Giác cùng các đệ tử ngang nhiên phất cờ nổi loạn, gieo rắc sự hỗn loạn khắp nơi. Trước tình thế nguy cấp, triều đình nhà Hán vội vàng điều động các tướng lĩnh ra trận. Trong đó, có một cái tên trẻ tuổi đầy triển vọng được Chu Tuấn tiến cử, đó chính là Tôn Kiên. Nhận lệnh xuất quân, Tôn Kiên không chút do dự. Với khí thế hào hùng của người con đất Ngô, ông đã chiêu mộ những tráng sĩ khắp vùng Hoài Tứ, kết hợp với quân đội sẵn có, tạo thành một đội quân hùng mạnh. Trong những trận chiến khốc liệt với quân Khăn Vàng, Tôn Kiên luôn là người đi đầu. Với sức mạnh phi thường và lòng dũng cảm vô song, ông như một cơn gió lốc cuốn phăng mọi trở ngại. Có lần, giữa vòng vây của kẻ thù, Tôn Kiên bị thương nặng ngã xuống. Quân sĩ tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy. May mắn thay, con ngựa chiến trung thành của ông đã hí vang, dẫn mọi người tới chỗ ông. Vừa bình phục, Tôn Kiên lại xin ra trận. Chính nhờ sự dũng cảm và tài năng của ông mà quân đội Tôn Kiên liên tiếp giành được những thắng lợi vang dội. Uyển Thành, một thành trì vững chắc của quân Khăn Vàng, cuối cùng cũng phải thất thủ dưới ngọn giáo của Tôn Kiên.
Năm 186, khi nhà Hán đang chìm trong hỗn loạn, một ngọn lửa mới lại bùng lên ở Tây Lương. Hàn Toại, một viên quan bất mãn, đã phất cờ nổi loạn, gây nên nhiều sóng gió. Đổng Trác, lúc bấy giờ là một trong những quyền thần có thế lực nhất, được giao nhiệm vụ dẹp loạn. Thế nhưng, với bản tính tham vọng và xảo quyệt, Đổng Trác thất bại thảm hại. Trước tình thế này, triều đình nhà Hán phải cử Trương Ôn, một vị tướng lão luyện, ra trận. Nhận thấy tài năng xuất chúng của Tôn Kiên, Trương Ôn đã không ngần ngại mà tiến cử ông làm Tham Quân. Tôn Kiên cùng với Trương Ôn quyết tâm dẹp loạn, ổn định giang sơn. Sau khi xuất quân ra Trường An, để tăng cường thêm sức mạnh, Tôn Kiên gửi thư cho Đổng Trác yêu cầu y mang thêm quân tới hỗ trợ. Thế nhưng, Đổng Trác không hề có ý định hợp tác. Hắn tìm mọi cách trì hoãn, kéo dài thời gian. Khi thấy Đổng Trác không chịu hợp tác, Trương Ôn vô cùng tức giận, nhiều lần gửi thư khiển trách. Đổng Trác vẫn một mực khăng khăng không gửi thêm quân. Trong một cuộc hội đàm kín, Tôn Kiên đề xuất một kế hoạch táo bạo, đó là hãy trừ khử Đổng Trác. Tuy nhiên, Trương Ôn tỏ ra thận trọng, ông lo ngại rằng làm như vậy sẽ gây ra những hậu quả khó lường. Cuộc tranh luận giữa hai vị tướng diễn ra căng thẳng, mỗi người đều bảo vệ quan điểm của mình. Cuối cùng, Trương Ôn vẫn quyết định từ chối lời đề nghị của Tôn Kiên. Mặc dù thất bại, nhưng Tôn Kiên vẫn được mọi người ngưỡng mộ vì lòng trung thành và sự dũng cảm của ông.
Năm 187, khi đất nước đang chìm trong hỗn loạn, một ngọn lửa mới lại bùng cháy ở Trường Sa. Khu Tinh, một kẻ tham vọng, đã phất cờ nổi loạn, tự xưng là tướng quân, tập hợp được hơn một vạn quân tấn công các thành trì xung quanh. Trước tình hình mới, triều đình nhà Hán tiếp tục giao trọng trách dẹp loạn cho Tôn Kiên. Nhận lệnh xuất quân, Tôn Kiên không chút do dự. Với khí thế hào hùng, ông nhanh chóng tập hợp quân đội, lên kế hoạch tấn công. Ông triệu tập quan lại trong vùng, trao cho họ những nhiệm vụ đảm bảo hậu cần và ổn định tình hình dân chúng, bản thân ông thì trực tiếp chỉ huy quân đội và tiến thẳng tới sào huyệt của Khu Tinh. Cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt. Quân của Khu Tinh dù đông đảo nhưng không thể địch nổi trước sự dũng mãnh và tài năng của Tôn Kiên. Trận đánh nào cũng là một thử thách lớn, đòi hỏi sự dũng cảm, mưu trí và lòng kiên cường của mỗi người lính. Tôn Kiên và quân sĩ không hề nao núng. Sau một tháng chiến đấu không ngừng nghỉ, quân của Tôn Kiên cuối cùng cũng đánh bại hoàn toàn quân của Khu Tinh. Khu Tinh bị giết, các tướng sĩ của hắn đầu hàng. Trường Sa một lần nữa lại trở lại yên bình. Chiến thắng trước Khu Tinh chưa làm Tôn Kiên được nghỉ ngơi. Khi khói lửa chiến tranh vừa lắng xuống ở Trường Sa, tin tức về các cuộc nội loạn ở quận Linh Lăng và Quế Dương do Chu Thiều và Quách Thạch cầm đầu đã nhanh chóng đến tai ông. Hai tên phản loạn này đã liên kết với Khu Tinh, tạo thành một thế lực rất đáng gờm, đe dọa tới sự ổn định của Kinh Châu. Không chút chần chừ, Tôn Kiên tiếp tục mang quân đi dẹp loạn. Ông hiểu rằng nếu không tiêu diệt tận gốc các thế lực phản loạn này, chúng sẽ tiếp tục gây ra nhiều hậu họa. Với khí thế vũ bão, quân đội của Tôn Kiên nhanh chóng tiến sang quận Linh Lăng và quận Quế Dương. Trước sức tấn công bất ngờ và dũng mãnh của quân Tôn Kiên, Chu Thiều và Quách Thạch không thể chống đỡ nổi. Chúng bị đánh tan tác, các thành trì lần lượt thất thủ. Trong quá trình chiến đấu, Tôn Kiên nhận được một lá thư cầu cứu từ Lục Khang, thái thú Lư Giang. Hóa ra, cháu của Lục Khang, vốn đang nhậm chức huyện lệnh ở Tuyên Xuân, bị quân nổi loạn bao vây. Viên chủ bạ dưới quyền của Lục Khang khuyên ông không nên can thiệp vào việc này vì Tuyên Xuân không thuộc địa phận của Lư Giang. Tuy nhiên, Tôn Kiên không đồng ý. Ông cho rằng khi đất nước lâm vào cảnh loạn lạc, việc bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của mỗi người, ông không phân biệt vùng miền. Với lòng nhân hậu và tinh thần trách nhiệm cao, Tôn Kiên quyết định dẫn quân cứu viện Tuyên Xuân. Quân của Tôn Kiên vượt qua nhiều khó khăn, tiến sâu vào vùng đất của kẻ thù. Sau một trận ác chiến, quân nổi loạn đã bị đánh bại, Tuyên Xuân được giải phóng.
Năm 189, một cơn bão tố ập tới kinh thành. Hán Linh Đế qua đời, Hán Thiếu Đế, một vị vua trẻ tuổi non nớt, kế vị. Triều đình chìm đắm trong những cuộc tranh giành quyền lực giữa hai thế lực lớn là hoạn quan và ngoại thích. Hà Tiến, với tham vọng khống chế triều đình, đã nhiều lần xung đột với hoạn quan. Cuối cùng, âm mưu của ông ta bị bại lộ và bị sát hại. Trước khi chết, trong cơn tuyệt vọng, Hà Tiến đã triệu Đổng Trác, một võ tướng có thế lực ở Tây Lương, tiến vào kinh đô để dẹp loạn hoạn quan. Đổng Trác là một kẻ tham vọng và tàn bạo. Hắn nắm bắt cơ hội này để tiến về kinh đô Lạc Dương với một đội quân Tây Lương hùng mạnh. Hắn nhanh chóng tiêu diệt đám hoạn quan, nắm quyền kiểm soát triều đình. Từ đó, một thời kỳ đen tối bắt đầu. Đổng Trác ngang ngược, tàn bạo, sát hại bừa bãi những ai dám chống đối hắn. Đỉnh điểm, Đổng Trác phế truất Hán Thiếu Đế, lập Hán Hiến Đế lên ngôi, biến triều đình thành một công cụ phục vụ cho tham vọng của hắn. Tin tức về sự sụp đổ của nhà Hán và sự ngang ngược của Đổng Trác nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Tôn Kiên khi nghe tin này, lòng tràn đầy phẫn nộ. Ông nhớ lại những cuộc nói chuyện với Trương Ôn khi ông đã cảnh báo về sự nguy hiểm của tên tướng Tây Lương Đổng Trác. Nếu như khi đó Trương Ôn nghe theo lời khuyên của Tôn Kiên, thì có lẽ bi kịch ngày hôm nay đã không xảy ra.
Tin tức về sự tàn bạo của Đổng Trác lan rộng khắp thiên hạ, khiến lòng người phẫn nộ. Các chư hầu, những người vốn bất mãn với triều đình, nhân cơ hội này đã nổi dậy. Dưới sự lãnh đạo của Viên Thiệu, một thủ hạ cũ của Hà Tiến, một liên minh hùng mạnh đã được hình thành. Các chư hầu từ khắp nơi kéo tới, cùng nhau tề tựu, thề sẽ tiêu diệt Đổng Trác, trả lại sự bình yên cho nhà Hán. Tôn Kiên, với lòng trung thành và sự căm phẫn tột độ với Đổng Trác, đã nhiệt liệt hưởng ứng cuộc khởi nghĩa này. Ông nhanh chóng tập hợp quân đội, chuẩn bị mọi mặt để tham gia cuộc chiến. Tuy nhiên, thay vì trực tiếp tham gia vào cuộc hội minh cùng với các chư hầu khác, Tôn Kiên lựa chọn một con đường riêng. Có lẽ ông nhận thấy rằng, việc tập trung một lực lượng quá lớn tại một địa điểm sẽ dễ dàng bị Đổng Trác đối phó. Tôn Kiên khi này là thái thú Trường Sa, đã từng nhiều lần lập công lớn trong việc dẹp loạn triều đình. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa ông và thứ sử Kinh Châu Vương Duệ lại không mấy hòa hợp. Dù từng cùng nhau chinh chiến ở Linh Lăng và Quế Dương, nhưng Vương Duệ thường tỏ ra khinh thường Tôn Kiên. Điều này khiến Tôn Kiên vô cùng bất mãn. Trong khi đó, Vương Duệ lại có mối thù sâu nặng với thái thú Vũ Lăng là Tào Dần. Lợi dụng cơ hội các chư hầu nổi dậy chống Đổng Trác, Vương Duệ công khai tuyên bố sẽ đánh bại Tào Dần trước khi tham gia hội minh. Tào Dần, khi nghe tin Vương Duệ công khai tuyên chiến, đã nhanh chóng nhận ra đây là một cơ hội để loại bỏ đối thủ này. Ông biết rõ tính khí nóng nảy và tham vọng của Vương Duệ, chắc chắn sẽ không chỉ nhắm vào một mình ông ta. Với một kế hoạch được vạch sẵn, Tào Dần đã cho người giả mạo một bức thư và gửi cho Tôn Kiên. Trong thư, cáo buộc Vương Duệ có âm mưu làm phản, yêu cầu Tôn Kiên nhanh chóng tiêu diệt. Tôn Kiên, vốn đã không ưa Vương Duệ, khi nhận được bức thư từ triều đình càng thêm tức giận. Không chút nghi ngờ, ông tin rằng đây là mệnh lệnh của triều đình và lập tức quyết định mang quân đánh Vương Duệ. Vương Duệ cho quân dò xét tình hình, nhưng Tôn Kiên đã có chuẩn bị từ trước. Quân của ông giả vờ đói khát, xin Vương Duệ cấp phát lương thực và quần áo. Vương Duệ, vốn tự tin vào sức mạnh của mình, không hề nghi ngờ gì mà ra lệnh mở kho lương thực, đồng thời cho phép quân của Tôn Kiên vào thành. Và đây chính là cái bẫy mà Tôn Kiên đã giăng sẵn. Khi quân của Tôn Kiên trà trộn vào thành, họ nhanh chóng phát động tấn công. Vương Duệ hoàn toàn bất ngờ, quân của Vương Duệ không kịp trở tay, đã bị đánh tan tác. Trận đánh này không chỉ giúp Tôn Kiên loại bỏ một kẻ thù nguy hiểm mà còn khẳng định tài năng của ông. Tôn Kiên không chỉ dũng mãnh mà còn rất mưu lược, biết cách lợi dụng tình hình để đạt được mục tiêu của mình. Sau khi tiêu diệt binh lính đối phương, Tôn Kiên bất thần xốc tới, lăm lăm vũ khí. Vương Duệ giật mình hỏi lý do, Tôn Kiên tuyên bố theo mệnh lệnh của triều đình giết chết Vương Duệ. Quân của Duệ không kịp kháng cự, ông bắt giữ luôn Vương Duệ. Vương Duệ không biết mình bị triều đình kết tội gì vì Tôn Kiên tuyên bố chỉ làm theo lệnh. Rồi bắt Vương Duệ nuốt vàng sống tự sát.
Khói lửa chiến tranh tiếp tục bao trùm thiên hạ. Tôn Kiên, sau khi giết xong Vương Duệ, quyết định giấy binh, hội minh chống nạn Đổng Trác. Dưới lá cờ khởi nghĩa, hàng vạn binh sĩ đã quy tụ về dưới trướng của ông. Để củng cố thêm vị thế và tăng cường uy tín, Viên Thuật, em trai của Viên Thiệu, một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất lúc bấy giờ, đã dâng biểu lên triều đình, đề nghị phong cho Tôn Kiên làm Giả Trung Lang Tướng. Đây là một tước hiệu danh giá, mang lại cho Tôn Kiên quyền uy và sự ủng hộ của các thế lực khác. Tuy nhiên, trong tình hình hỗn loạn lúc bấy giờ, khi mà triều đình Hán Hiến Đế đang bị Đổng Trác khống chế, việc phong tước này không khác gì mang tính hình thức. Dù Đổng Trác có thừa nhận hay không, thì việc Tôn Kiên được các thế lực chống đối tôn làm Giả Trung Lang Tướng đã trở thành một thực tế không thể phủ nhận. Điều này không chỉ khẳng định vị thế của Tôn Kiên mà còn là một lời tuyên chiến rõ ràng với thế lực của Đổng Trác. Tôn Kiên, với binh hùng tướng mạnh, sẵn sàng tiến quân ra bắc để tiêu diệt Đổng Trác. Song, một vấn đề nan giải đặt ra, đó là lương thảo. Để đảm bảo quân nhu cho cuộc hành quân gian khổ dài ngàn dặm, ông đã phải gửi thư tới thái thú Nam Dương, Trương Tư, một viên quan mới được Đổng Trác bổ nhiệm, xin cấp phát lương thực. Trương Tư, vốn là một kẻ nhát gan và tham lam, lại được sự xúi giục của các mưu sĩ, đã khinh thường Tôn Kiên, coi ông chỉ là một thái thú nhỏ nhoi. Hắn ta cho rằng việc cung cấp lương thực cho Tôn Kiên sẽ làm suy yếu đi thế lực của mình, đồng thời cũng là một cách để làm khó đối thủ. Vì vậy, Trương Tư đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Tôn Kiên. Trước sự khước từ của Trương Tư, Tôn Kiên đã lên kế hoạch một cách tỉ mỉ. Ông biết rằng, nếu công khai tấn công Nam Dương sẽ dễ dàng bị các thế lực khác lợi dụng và gây ra những hậu quả khó lường. Vì vậy, ông quyết định dùng mưu kế để loại bỏ Trương Tư. Một buổi chiều nọ, Tôn Kiên cử người tới mời Trương Tư dự tiệc. Trương Tư, vốn muốn giữ hòa khí với các thế lực khác, đành phải miễn cưỡng đồng ý. Khi Trương Tư tới nơi, Tôn Kiên bày sẵn một bữa tiệc linh đình để tiếp đãi. Trong lúc uống rượu, Tôn Kiên bỗng đổi sắc mặt, ra lệnh cho thuộc hạ kể lại tội trạng của Trương Tư, từ việc từ chối cung cấp lương thực cho tới việc chống đối triều đình. Lời cáo buộc của Tôn Kiên khiến Trương Tư hoảng hốt, hắn ta không kịp trở tay, đã bị quân lính của Tôn Kiên bắt giữ. Trước sự chứng kiến của các quan lại Nam Dương, Tôn Kiên ra lệnh chém đầu Trương Tư. Cái chết của Trương Tư đã gây ra một làn sóng khiếp sợ trong lòng quan lại địa phương. Họ cho rằng Tôn Kiên không chỉ là một tướng tài ba mà còn là một kẻ quyết đoán và tàn nhẫn. Sau khi tiêu diệt Trương Tư, Tôn Kiên dễ dàng chiếm được Nam Dương và thu được một lượng lớn lương thực, vũ khí. Hành động này không chỉ đảm bảo nhu cầu cho cuộc hành quân sắp tới, mà còn khẳng định uy danh của Tôn Kiên trong thiên hạ. Các thế lực khác, chứng kiến sức mạnh của Tôn Kiên, đã bắt đầu e dè và phải tính toán lại.
Chúng ta vừa mới chứng kiến những bước đi đầu tiên của Tôn Kiên, người hùng đã đặt viên gạch căn bản cho sự nghiệp thống trị Giang Đông của dòng họ Tôn. Thế nhưng, cuộc chiến phía trước vẫn còn dài và đầy trông gai. Đổng Trác, hung thần của thời đại, vẫn còn đó với tham vọng bá chủ thiên hạ. Liệu Tôn Kiên có thể vượt qua mọi khó khăn để đánh bại kẻ thù hùng mạnh này hay không? Và ông đã hy sinh ra sao? Tất cả những câu hỏi đó sẽ được giải đáp trong phần tiếp theo của series video. Hãy cùng theo dõi hành trình đầy kịch tính của mãnh hổ Giang Đông trong phần sau nhé.