Khai Mở Chân Tâm, Sống Tỉnh Thức Với Những Lời Dạy Thiền Cổ Xưa

Chào mừng quý độc giả đến với dinhbaochau.com, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và tìm hiểu những giá trị tinh thần sâu sắc. Hôm nay, Chuyên mục “Những lời dạy cổ xưa” sẽ đưa bạn đến với một hành trình thiêng liêng qua những câu chuyện thiền đầy ý nghĩa, giúp bạn khai mở chân tâm, sống tỉnh thức và tìm thấy sự bình an trong cuộc sống.

Những câu chuyện thiền không chỉ là những giai thoại cổ xưa, mà còn là những bài học sâu sắc về cách chúng ta sống, suy nghĩ và tương tác với thế giới xung quanh. Chúng là cánh cửa mở ra thế giới nội tâm, nơi chúng ta có thể tìm thấy sự tĩnh lặng, sự hiểu biết và sự chấp nhận.

Phá bỏ Vòng Thời Gian và Tri Thức

Hầu hết chúng ta đều đang sống trong quá khứ hoặc mơ mộng về tương lai, ít ai chạm được vào khoảnh khắc “hiện tại”. Những bậc giác ngộ như Đức Phật, Bồ Đề Đạt Ma, Lão Tử đã vượt qua được thế giới của thời gian và tri thức để sống trong thế giới phi thời gian, phi không gian. Osho cũng là một trong những người hiếm hoi mở ra được cánh cửa của hiện tại, khuyến khích chúng ta khám phá chính mình và sống trong khoảnh khắc bất diệt.

Osho, một bậc thầy tâm linh nổi tiếng, sinh năm 1931 tại Ấn Độ, là một người có cá tính độc lập, cương quyết và nổi loạn. Ông đã dành cả cuộc đời để khám phá những phương pháp thiền mới, giúp con người gột rửa những truyền thống, tập tục và những bất an của đời sống hiện đại, từ đó bước vào trạng thái an nhiên, vô niệm của thiền định.

10 Câu Chuyện Thiền Khai Mở Tâm Trí

1. Không Nước, Không Trăng

Ni cô Chiyono tu học nhiều năm nhưng vẫn chưa đạt được gì. Một đêm, khi gánh nước về, chiếc đòn gánh gãy đôi, nước đổ, bóng trăng tan biến và cô hoát nhiên giác ngộ. Bài thơ của cô:

Bằng cách này hay cách khác, tôi đã kềm giữ đôi thùng nước,

Mong rằng chiếc đòn gánh dòn yếu kia sẽ không gãy.

Bất chợt, giây đứt thùng văng,

Không còn nước trong thùng, không còn trăng trong nước,

Tay tôi rỗng không, chẳng có vật gì,

Tâm tôi rỗng không, chẳng có vật gì.

Giác ngộ đến bất ngờ, không theo trình tự. Trí óc không thể suy lường thấu chân lý. Chân lý là toàn diện, viên mãn. Ni cô đã sai lầm khi tu học, tư duy nhiều năm mà không đạt gì. Khi chúng ta nói về, suy nghĩ về một cái gì đó, chúng ta đã tạo ra sự đối đãi. Phật tánh, chân lý là trung tâm điểm, không phải là chu vi. Ta phải thể nhập vào chân lý, trở thành một với nó. Tri thức thuộc về bản ngã, không thể xâm nhập vào trung tâm. Hãy buông bỏ chữ nghĩa kinh điển để nhảy vọt vào bản thể tuyệt đối.

READ MORE >>  Bài Học Ngàn Vàng: Triết Lý Sống Sâu Sắc Từ Cổ Nhân

2. Tranh Luận Tìm Chỗ Trọ Qua Đêm

Hai anh em trụ trì một ngôi chùa ở Nhật Bản, một người thông thái, một người ngớ ngẩn chột mắt. Một vị du tăng muốn xin ngủ trọ phải thắng cuộc tranh luận. Người em dùng cử chỉ, không nói và vị du tăng đã thua cuộc vì ngỡ người em rất uyên bác. Thực chất, mỗi người hiểu theo cách riêng của mình. Không ai đạt chân lý qua tranh luận. Tranh luận là bạo lực. Chân lý đưa đến tình thương, xả kỷ, khiêm tốn. Khi tranh luận, bạn không thể lắng nghe người khác. Càng tranh cãi, bạn càng xa chân lý. Hãy hiểu và thương yêu người khác bằng sự đồng cảm.

Những người theo Chúa Giêsu là những người bình thường. Người có học thức lại muốn giết Chúa. Vì Chúa rao giảng tình thương hòa bình, đi ngược lại truyền thống xã hội. Trái tim chỉ có thể bị phản bội bởi đầu óc. Hãy nhớ, qua tranh luận, nhịp cầu thông cảm đã gãy. Các cuộc tranh luận là phù phiếm. Hãy học cách lắng nghe, thấu hiểu để tìm thấy sự hòa hợp và chân lý.

3. Thế À!

Thiền sư Hakuin bị mang tiếng oan vì một cô gái chửa hoang. Khi bị mắng nhiếc, sư chỉ thốt “Thế à!”. Khi gia đình cô gái mang con đến nhờ sư chăm sóc, sư cũng chỉ điềm nhiên nuôi nấng. Khi cô gái thú nhận mình sai, sư cũng chỉ thản nhiên “Thế à!”. Đạo đức thực sự là sự vô tư, không phán xét. Thánh thiện như một đứa bé, không phân tích, đánh giá. Tình yêu không có chủ thể, không có đối tượng. Đạo đức theo tiêu chuẩn của xã hội là sự tính toán. Tình yêu chỉ hiện diện khi bạn trở thành tình yêu. Hãy sống với phút giây hiện tại, không tìm cầu, không lựa chọn. Hãy là chân lý, hãy là tình yêu.

4. Người Chết Không Trả Lời

Thiền sư Mamiya bị chất vấn về tiếng vỗ một bàn tay. Sư phụ rầy: “Ngươi dính mắc danh vọng, tốt hơn hết là ngươi nên chết quách đi!”. Mamiya giả chết, khi được hỏi lại thì nói chưa giải được. Sư phụ quát: “Người chết không trả lời!”. Công án là một câu đố vô nghĩa, trí óc không thể giải được. Ta đi tìm chân lý bằng sự nỗ lực là đi lạc hướng rồi. Hãy là chân lý, hãy là tình yêu. Hãy buông bỏ tất cả chữ nghĩa kinh điển. Giác ngộ là sự tỉnh giác “Ta là Ai?”. Tự ta là mục đích. Sự cải hóa là quay về nguồn, quay về bên trong. Đừng tìm chân lý trong kinh điển, hãy thực nghiệm tâm linh. Đừng tìm ai để có câu trả lời về giác ngộ, đạo sư chỉ giúp bạn tìm ra chính mình.

READ MORE >>  Âm Mưu Cung Đình: Bài Học Ngàn Vàng Cứu Rỗi Lương Tâm

5. Ngón Tay Gu-Te-I

Thiền sư Gu-Te-I hay giơ ngón tay mỗi khi giảng thiền. Một thiền sinh bắt chước, bị sư nắm chặt ngón tay, vứt đi. Khi thiền sinh đứng lại, sư giơ ngón tay, thiền sinh theo thói quen giơ ngón tay còn lại thì giác ngộ. Người đạt đạo đứng ở một góc độ khác, không còn khái niệm ta – người, có – không. Không ai có thể là một người thứ hai. Mỗi người tu tập một pháp môn, tự thân chứng lấy một cách. Hãy tỉnh thức trong từng sát na, từng hành động ý nghĩ. Đừng mù quáng bắt chước ai, dù là Đức Phật. Thực tại là đây, nhưng giữa bạn và thực tại là bức màn tri thức. Tri thức là ma túy, ngăn không cho bạn nhìn rõ chính mình. Thiền định là thuốc giải độc tố tri thức, khai phóng mắt trí tuệ.

6. Sao Ngươi Không Về Ngủ Đi?

Thiền sinh Tokusan hỏi sư phụ nhiều điều, nhưng sư phụ chỉ bảo: “Sao ngươi không về ngủ đi?”. Đêm khuya, Tokusan cầm đèn thì sư phụ thổi tắt. Lúc đó, Tokusan giác ngộ. Không thể nghiên cứu thiền, mà phải thâm nhập thiền. Thiền là cách sống, là con đường đạo, không phải là kiến thức. Đạo là dòng đời linh động, tươi trẻ, không phải chữ nghĩa khô cằn. Ngủ là thức tỉnh khỏi cơn mộng, vứt bỏ mớ kiến thức. Hãy sống trong phút giây hiện tại, an nhiên và tự tại. Thực tại là đây, nhưng giữa bạn và thực tại là bức màn tri thức.

7. Ông Phật Mũi Đen

Một ni cô tạc tượng Phật và mang theo khắp nơi. Khi ở chùa, ni cô đốt hương riêng cho Phật của mình bằng cách dùng ống nhựa nhỏ dẫn khói vào mũi Phật. Kết quả tượng Phật có mũi đen thui. Đạo đức, trong sạch thật sự là vô tư, không phân biệt. Cái gì bạn định nghĩa đạo đức, trong sạch đều không phải là đạo đức, trong sạch thực sự. Sự thánh thiện vô tư như một đứa bé, không phân tích, đánh giá. Tình yêu có mặt khi bạn là tình yêu, không chủ thể, không đối tượng. Đạo đức do xã hội tạo ra, thánh thiện thì vô biên giới. Nếu bạn phân biệt thiện ác, đúng sai bạn đã chia cắt thực tại rồi, và điều đó không thể nào đưa bạn đến chân lý.

8. Người Cho Phải Cám Ơn

Thiền sư Seistsu kêu gọi ủng hộ xây thính đường. Thương gia Umezu ủng hộ 500 đồng vàng nhưng không hài lòng khi sư thản nhiên. Sư nói: “Người cho cần phải cám ơn người nhận”. Người cho cần cám ơn vì có người nhận để có cơ hội làm việc phước. Chân lý cần có tình thương, xả kỷ, khiêm tốn. Khi cho với điều kiện mong cầu là đánh mất tình yêu. Hãy cho đi không cần nhận lại, để có được an lạc tự tại. Người giác ngộ luôn thấu hiểu và biết cách dùng tiền bạc đúng mục đích.

READ MORE >>  Tự Tiếp Thị Bản Thân - Bí Quyết Thành Công Của Người Đàn Ông

9. Một Triết Gia Hỏi Phật

Một triết gia hỏi: “Không nói cũng không phải là không nói, Ngài có thể cho con biết sự thật không?”. Phật im lặng và triết gia giác ngộ. Triết học dựa trên suy tư, còn tôn giáo dựa trên niềm tin. Suy tư nghi ngờ cản trở sự thấu hiểu chân lý. Tình yêu cần hành động can đảm, trong khi lý trí lại nghi ngờ. Khi triết gia tìm tới Phật, có nghĩa là triết học đã thất bại. Họ cần một sự thấu hiểu vượt trên cả lý trí, cần một niềm tin vững chắc. Người ngây thơ dễ đạt đạo hơn người tri thức, vì họ chân thật và không có bản ngã. Phật không trả lời câu hỏi vô nghĩa, chỉ cần im lặng và nhận thức. Ngài chỉ dạy sự thật bên trong, không cần đến lời nói. Chỉ những ai hiểu rõ tâm mình mới có thể đạt đạo, chân lý.

10. Nụ Cười Ni-Na-Ka-Wa

Ni-Na-Ka-Wa hấp hối. Sư phụ Ik-ky-u hỏi: “Ta giúp được gì cho ngươi?”. “Con đến không mang theo gì, ra đi cũng không mang theo gì, ngài giúp được gì?”. “Nếu ngươi nghĩ có đến có đi, ta sẽ chỉ ngươi con đường không đến không đi”. Và NI-NA-KA-WA mỉm cười giải thoát. Chết là đỉnh cao cuối cùng phải vượt qua. Nếu đã chuẩn bị thì bạn sẽ không sợ hãi. Chết và giác ngộ rất giống nhau. Tình yêu là chết cái ngã để sống lại trong bình an. Hãy buông xả để đến với thực tại. Chết đi cái tôi để sống trong sự vô ngã. Chết là một phần của cuộc sống, một sự chuyển hóa để ta có thể đi tiếp đến một thế giới mới. Hãy chết với nụ cười giải thoát trên môi để thấy được cái không đến, không đi.

Kết Luận

Những câu chuyện thiền cổ xưa trên là những viên ngọc quý giá giúp chúng ta khai mở tâm trí, sống tỉnh thức hơn và tìm thấy sự an lạc nội tại. Hãy dành thời gian suy ngẫm về những lời dạy này, để có thể áp dụng vào cuộc sống hàng ngày, vượt qua những khó khăn và tìm thấy con đường đến với sự giác ngộ và tự do.

Chúng tôi hy vọng rằng chuyên mục “Những lời dạy cổ xưa” tại dinhbaochau.com sẽ tiếp tục mang đến cho bạn đọc nhiều nội dung ý nghĩa và sâu sắc hơn nữa trong hành trình tìm kiếm sự bình an và hạnh phúc trong cuộc sống. Hãy thường xuyên ghé thăm trang web của chúng tôi để cùng nhau khám phá những giá trị tinh thần tuyệt vời này nhé!

Leave a Reply