Chào mừng bạn đến với chuyên mục “Những lời dạy cổ xưa” trên dinhbaochau.com, nơi chúng ta cùng nhau khám phá những tri thức uyên thâm từ các bậc thầy tâm linh qua các thời đại. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về một tác phẩm đặc biệt, một hành trình khám phá nội tâm sâu sắc qua lời giảng của Otto Rank, một nhà tâm lý học bị lãng quên nhưng lại có những đóng góp vô cùng giá trị cho nhân loại. Thông qua việc trích đọc và giảng nghĩa, chúng ta sẽ cùng nhau đi sâu vào những khái niệm cốt lõi, những lời dạy bất hủ, giúp chúng ta hiểu rõ hơn về bản thân và con đường tâm linh của mình.
Khi đi sâu vào “Cái Thật Và Thực Tại” của Otto Rank, ta không chỉ khám phá một lịch sử đời sống sinh động, mà còn thấy được sự sáng tạo vô tận của con người. Rank, một bậc thầy về lý thuyết nhân cách, dẫn dắt chúng ta vượt qua những lớp vỏ bên ngoài để chạm đến sự thật nội tâm lấp lánh. Ông nhấn mạnh rằng, một người chỉ thực sự mạnh mẽ khi đã đối diện và thấu hiểu những “bóng tối” bên trong mình, chứ không phải trốn tránh chúng bằng những lời hô hào suông hoặc những thú vui giải trí nhất thời.
Rank không chỉ dừng lại ở việc phân tích những khó khăn trong tâm lý con người, mà còn chỉ ra con đường để vượt qua chúng. Ông khẳng định rằng, bằng ý chí dám đối diện với bóng tối, con người sẽ trở nên hùng mạnh hơn. Ánh sáng của trí tuệ, lý trí sáng suốt, và sự hướng đến điều cao thượng chính là những vũ khí giúp chúng ta đẩy lùi bóng tối. Đây là một hành trình gian nan, nhưng cũng là con đường duy nhất để chúng ta trưởng thành và tiến bộ trên con đường tâm linh.
Otto Rank, một thiên tài bị lịch sử tâm lý học lãng quên, đã để lại những tác phẩm đầy giá trị. Tác phẩm của ông, giống như những viên ngọc lấp lánh trong đá, luôn tỏa sáng và chứa đựng sức sống lâu bền. Rank, người đã dám thoát khỏi cái bóng của phân tâm học Freud, đã tìm kiếm những động lực khác bên cạnh bản năng tình dục. Ông cho rằng, chúng ta cần phải tự hiểu biết về bản thân không phải từ bên trong mà từ bên ngoài, bằng cách phóng chiếu bản sắc của mình vào mọi thứ.
Sự phóng chiếu này là cần thiết vì việc tự thấu hiểu bản thân là một công việc quá lớn và đáng sợ. Nó thường đi ngược lại những định kiến cố hữu của nền văn hóa mà chúng ta được nuôi dưỡng. Vì vậy, chúng ta thường tự lừa mình vào những cái bẫy hiểu biết về bản thân trong vai trò cá nhân và nhóm xã hội. Để tồn tại và phát triển, chúng ta cần thiết có ảo tưởng cá nhân và xã hội.
Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong mỗi người, luôn có một cái gì đó thôi thúc chúng ta tìm hiểu nhiều hơn về chính mình. Đó chính là ý chí hướng đến sự thấu biết có ý thức, một chủ đề xuyên suốt các tác phẩm của Rank. Ông xem xét mối quan hệ giữa sự thật nội tâm của cá nhân và thực tại của thế giới bên ngoài, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của ý chí, cảm xúc, và biểu hiện sáng tạo.
“Cái Thật Và Thực Tại” không chỉ là một cuốn sách về tâm lý học, mà còn là một triết lý về ý chí của con người. Rank đưa ra một phác thảo lịch sử về sự tiến hóa của ý chí, với sự sáng tạo vô biên, động lực, phóng chiếu, phủ nhận, và gánh nặng sợ hãi, tội lỗi. Ông không chỉ giới thiệu một quan điểm tâm lý học giúp ích cho việc trị liệu, mà còn đưa ra một triết lý sâu sắc về con người và hành trình tâm linh của chúng ta.
Cuốn sách này đặc biệt đề cập đến triết lý làm nền tảng cho phương pháp trị liệu của ông. Ông xem xét tầm quan trọng của ý chí, cảm xúc và biểu hiện sáng tạo, coi sáng tạo như một sự cộng hưởng đặc biệt khi một cá nhân thể hiện bản thân mình. Triết lý của Grand có thể được coi là hiện sinh và đã vượt ra ngoài những giới hạn của phân tâm học thời bấy giờ.
Một điểm nổi bật trong cuốn sách này là sự khác biệt giữa những gì xảy ra trong tâm trí và thế giới bên ngoài. Rank không hề thất vọng khi khám phá ra điều này, và ông coi đây là một cuốn sách đáng đọc theo đúng nghĩa đen.
“Cái Thật Và Thực Tại” là tập sách thứ ba trong bộ ba tác phẩm của Otto Rank. Tập đầu tiên, xuất bản năm 1972, nói về sự phát triển sinh học của cái tôi, bao gồm nguồn gốc của tình dục, cảm giác tội lỗi, và mối liên hệ với đối tượng bên ngoài. Tập thứ hai, xuất bản năm 1928, vượt ra ngoài tri thức sinh lý để đi đến sự phát triển thiết yếu của con người với tư cách là một thực thể cảm xúc, xã hội và đạo đức. Tập thứ ba, “Cái Thật Và Thực Tại”, trình bày một quan điểm từ thời kỳ đầu cho thấy đóng góp độc nhất vô nhị của Rank với tâm lý học và triết học.
Mặc dù trước đó, “Chấn thương sinh nở” (1924) đã đánh dấu bước khởi đầu của Rank trong việc vươn ra ngoài phân tâm học, hai tập đầu của bộ “Genesis psikologi” vẫn chưa phân biệt rõ nét với phân tâm của Freud. Chỉ đến khi viết tập 3, Rank mới tìm ra chìa khóa để hình thành lý thuyết của riêng mình, khi nhận ra vai trò của ý chí trong các tình huống trị liệu phân tâm. Ông đã chỉ ra mối quan hệ của ý chí với quá trình trị liệu và bác bỏ hoàn toàn phương pháp phân tâm của Freud.
Trong “Cái Thật Và Thực Tại,” Rank không chỉ giới thiệu một quan điểm tâm lý học về cá nhân mà còn đưa đến cả một triết lý về ý chí của con người. Ông phác thảo lịch sử về sự tiến hóa ý chí, với sự sáng tạo, động lực, phóng chiếu, phủ nhận, và gánh nặng sợ hãi, tội lỗi. Rank nhận thấy rằng sự kiện trọng đại nhất trong cuộc đời một con người là khoảnh khắc anh ta ý thức về cái tôi của mình.
Ông cho rằng, cá nhân không chỉ là sự khai sinh về thể xác mà còn là sự khai sinh về tinh thần. Trong sự sáng tạo này, cái tôi tinh thần được khai sinh từ bản ngã xác thịt. Con người vừa là đấng sáng tạo vừa là sinh mệnh được sáng tạo, và trong trường hợp lý tưởng, con người sẽ sáng tạo nên chính mình, nhân cách của mình.
Rank cũng đề cập đến sự đồng nhất hóa, phóng chiếu, và chuyển dịch, ba cơ chế tâm lý quan trọng do phân tâm học Freud đề xuất. Ông cho rằng, thế giới nội tại tiếp thu từ thế giới ngoại tại bằng cách đồng nhất hóa, và sau đó, thông qua phóng chiếu, tác động ngược trở lại và cố gắng thay đổi thế giới ngoại tại sao cho phù hợp với thế giới nội tại của mình. Mối liên hệ với thực tại bên ngoài này, ông gọi là sáng tạo, đối lập với sự thích nghi.
Theo Rank, mỗi người đều đóng hai vai: diễn viên chính và người quan sát chính. Đối với người văn minh, môi trường sống không chỉ là một thực tại thuộc về tự nhiên, mà còn là một thực tại do chính chúng ta tạo ra, cả về bên trong tinh thần lẫn bên ngoài xã hội. Ông cho rằng, khi chống lại thế giới bên ngoài, con người văn minh thực chất đang chống lại chính bản thân mình, bởi vì bản thân chúng ta được phản chiếu trong môi trường sống đó.
Rank cũng phản đối quan điểm của Freud về việc các yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến sự phát triển cá nhân. Ông cho rằng, nguyên lý tinh thần mới là yếu tố quyết định trong sự phát triển cốt yếu của con người. Ông khẳng định rằng, một thế giới nội tại, một khi đã trở thành một lực lượng độc lập, có thể tác động ngược lại thế giới bên ngoài thông qua phóng chiếu.
Ông cho rằng, cái tôi, bản ngã, và siêu ngã không phải là những khái niệm đối lập, mà là những khía cạnh khác nhau của cùng một con người. Cái tôi là nơi diễn ra cuộc xung đột giữa bản năng và đạo đức, nhưng nó cũng là nơi chứa đựng những mục đích cao cả, sức mạnh bản nguyên của vũ trụ, và ý chí sáng tạo.
Mẫu người sáng tạo có một cái tôi mạnh hơn so với người bình thường. Ở người rối loạn thần kinh, cái tôi bị phóng đại đến mức điên loạn, nhưng đồng thời, năng lượng sáng tạo ở họ cũng rất dồi dào. Đối với người sáng tạo, xung năng thôi thúc mạnh mẽ được chuyển vị về chất, trở thành lý tưởng và biểu hiện trong hoạt động sáng tạo có ý thức.
Rank nhận thấy rằng, đôi khi, những biểu hiện bốc đồng chỉ là biến thể bạc nhược do không thỏa mãn sức mạnh sáng tạo của ý chí. Cái tôi không chỉ là chiến trường tranh đấu giữa bản năng và dồn nén, mà còn là một thực thể sáng suốt mang trong mình sức phấn đấu mạnh mẽ, một đại diện chủ động của ý chí, và gánh vác sứ mệnh đạo đức xã hội.
Ông cũng đề cập đến sự khác biệt giữa đạo đức xã hội và đạo đức phẩm hạnh. Đạo đức xã hội ám chỉ mối liên hệ cố hữu và không thể tránh khỏi giữa bản thân với tha nhân, trong khi đạo đức phẩm hạnh lại là lương tâm, lương tri bên trong mỗi người.
Rank cho rằng, khát khao thỏa mãn ước nguyện theo kiểu Freud chỉ là một khía cạnh sinh học của những khát khao vô thức. Ông nhấn mạnh rằng, ý chí mới là yếu tố quan trọng hơn. Ông cũng nhận thấy rằng, ý chí xuất hiện rõ rệt trong hiện tượng giấc mơ, nơi những mong muốn có ý thức thường được thỏa mãn, trong khi những mong muốn vô thức thì lại bị dồn nén.
Cuối cùng, Rank đi đến kết luận rằng, chúng ta phải chạm đến địa hạt của ý chí để chạm đến nền tảng thực sự của tâm lý học. Ông cho rằng, phân tâm học đã đánh giá quá cao sức mạnh của bản năng vô thức và đánh giá quá thấp sức mạnh của ý chí tỉnh thức. Theo ông, ý chí không phải là một công cụ bất lực, mà là một lực lượng có khả năng vượt xa những gì chúng ta từng nghĩ.
Tóm lại, “Cái Thật Và Thực Tại” của Otto Rank là một tác phẩm sâu sắc về hành trình khám phá nội tâm của con người. Ông không chỉ đưa ra những phân tích tâm lý học sắc sảo, mà còn đề xuất một triết lý về ý chí và sự sáng tạo. Tác phẩm này là một nguồn tài nguyên quý giá cho những ai muốn hiểu rõ hơn về bản thân và con đường tâm linh của mình.
Chúng ta hi vọng rằng, qua bài viết này, bạn đã có cái nhìn sâu sắc hơn về tác phẩm “Cái Thật Và Thực Tại” của Otto Rank. Hãy tiếp tục theo dõi dinhbaochau.com để khám phá thêm nhiều tri thức uyên thâm và những lời dạy cổ xưa, giúp bạn trên hành trình tâm linh của mình.