Chào mừng quý vị đến với Chuyên mục Sách nói trên dinhbaochau.com, nơi chúng tôi mang đến những trải nghiệm âm thanh sống động và đầy cảm xúc qua những tác phẩm văn học đặc sắc. Hôm nay, mời quý vị cùng lắng nghe một câu chuyện đầy chất thơ và suy tư, “Buổi Chiều Gió Ngút” của tác giả Đoàn Thạch. Câu chuyện này không chỉ là một trải nghiệm thính giác mà còn là một chuyến du hành vào thế giới nội tâm của nhân vật, nơi những cảm xúc, ký ức và suy tư đan xen vào nhau một cách tinh tế.
Khung Cảnh Đà Nẵng Trong Gió Bão
Bờ sông Hàn trong một buổi chiều thứ Bảy, gió lạnh buốt thổi ào ạt, khung cảnh Đà Nẵng hiện lên thật ảm đạm và tĩnh mịch. Các tòa nhà đóng cửa, những người lính co ro trong gió, bầu trời xám xịt với những sợi dây điện đen thẫm. Cơn bão đang đến gần, báo hiệu một sự thay đổi, một sự xáo trộn trong cuộc sống thường ngày. Những con đường vắng bóng người, chỉ có vài chiếc xe chạy vội vã và người phu xích lô cố gắng chống chọi với gió. Bóng tối đã bắt đầu bao trùm, len lỏi vào từng ngóc ngách của thành phố.
Ký Ức Về Một Ngày Lạnh Giá
Trong cái lạnh lẽo của buổi chiều, nhân vật chính, Thịnh, hồi tưởng về một ngày lạnh giá khác khi một cô gái đã đến thăm. Gió lùng bùng trên trần nhà, tiếng chuột chạy cào phá giấc ngủ trưa của anh. Mẹ anh gọi với giọng miền quê Bắc, trách anh chưa dậy tiếp khách. Anh miễn cưỡng thò chân ra khỏi chăn, cảm thấy khó chịu khi phải đối diện với cái lạnh. Nàng, cô gái ấy, xuất hiện với nụ cười tinh nghịch, trêu chọc anh. Anh xuống bếp, nơi mẹ đang nấu ngô, và gặp lại nàng. Nàng ngồi trên chiếc trõng, cuốn chăn quanh vai, trông như hình nộm. Những lời trêu chọc qua lại, những hành động nghịch ngợm, tất cả tạo nên một khung cảnh sống động và đáng nhớ.
Những Giọt Nước Mắt Và Nụ Hôn Lạnh
Nàng úp mặt xuống chậu nước lạnh, khiến những sợi tóc nâu giật dờ. Khi ngẩng đầu lên, mặt tái xanh, môi run rẩy, nàng trông thật thảm hại nhưng cũng đầy quyến rũ. Thịnh ôm chầm lấy nàng, bối rối hôn lên đôi môi lạnh như một thìa kem. Anh hỏi tại sao nàng thích hành hạ mình như vậy, nhưng nàng không đáp, mắt vẫn nhắm nghiền. Anh không biết đó là nước mắt hay chỉ là những giọt nước lạnh còn sót lại.
Những Suy Tư Về Văn Chương và Danh Vọng
Tiếng còi xe làm cho Thịnh giật mình trở về thực tại. Anh đi lang thang trên phố, lướt qua tờ tạp chí văn nghệ mà anh và bạn bè đã gửi bán. Anh không dám nhìn vào xem báo đã bán được mấy số, sợ ông chủ nhận ra mình. Anh cảm thấy xấu hổ nếu bị người khác biết mình là tác giả của những bài viết trên báo. Mặc dù anh rất thích viết văn, nhưng anh lại sợ sự nổi tiếng và những lời khen chê. Anh đã chọn rất nhiều bút danh khác nhau, ngay cả với bạn bè, anh cũng không dám thừa nhận mình là tác giả.
Quán Trà Cúc và Nhà Thờ
Quán trà cúc là nơi Thịnh thích ngồi nhất trong thành phố. Anh thích nhấm nháp những cánh hoa cúc khô héo đắng chát, không bao giờ bỏ đường hay vắt chanh vào trà. Anh muốn giữ cái vị đắng ở đầu lưỡi. Ngồi ở quán, anh có thể nhìn thấy nhà thờ lớn đối diện, nơi có tượng Chúa đứng dang tay trên bệ cao. Tiếng chuông nhà thờ vang lên mỗi chiều khiến anh ngất ngây. Anh không có niềm tin tôn giáo, nhưng anh lại đắm say vẻ đẹp của tôn giáo. Anh muốn được làm công việc quét dọn nhà thờ để được ngủ một mình trên chiếc ghế dài mặt gỗ nâu nhẵn.
Hương Vị Trà Cúc Và Ký Ức Về Nàng
Ly trà cúc nhắc nhở anh về nàng, người cũng rất thích uống trà này. Anh vẫn nhớ hương vị ngọt đắng còn đọng trên đôi môi khô của nàng. Anh nhớ lại một ngày lạnh giá, khi nàng đến thăm, gió cuốn hút thân thể lạnh run như một chiếc lá lìa cành. Anh trách mình quá quắt với nàng, có lẽ vì đêm qua anh không ngủ được. Sự tinh nghịch của nàng đã đánh thức anh, giọng cười của nàng như một điệu nhạc vui tươi. Anh nhận ra nàng là người bướng bình, nói ngang như cua, và anh không nên khuấy động tự ái của nàng.
Tình Yêu Bướng Bỉnh và Sự Nhút Nhát
Anh nhớ lại lần nàng uống hết cả chai thuốc đắng khi anh trêu chọc, một hành động bướng bỉnh đến đáng sợ. Anh thấy mình nhút nhát hơn con gái trong tình yêu, cộc cằn và vụng về. Anh không biết nói những lời dịu ngọt với người yêu, cũng không biết an ủi khi nàng khóc.
Cuộc Trò Chuyện Với Người Bạn
Người bạn của Thịnh đến quán, kéo ghế ngồi và nói về tình hình tài chính eo hẹp của tờ báo. Anh khuyên Thịnh đừng vẽ hình thiếu nữ trên bìa báo nữa. Họ bàn luận về nội dung tờ báo, về sự phản kháng của tuổi trẻ, về sự tàn áp của chiến tranh và sự băng hoại của xã hội. Tiếng chuông nhà thờ lại vang lên, khiến Thịnh quên đi những lời của bạn. Anh nhớ lại ngày nàng đến, gió còn dữ hơn hôm nay, và mùi ngô cháy khét đã loãng tan trong gió.
Những Câu Hỏi Về Tình Yêu và Sự Tự Hành Hạ
Thịnh tự hỏi, liệu tình yêu của nàng dành cho anh có phải là một thứ tình yêu biểu lộ bằng cách tự hành hạ và chối bỏ tình yêu không? Anh tin rằng những giọt nước trên má nàng chắc chắn là nước mắt.
Lời Chia Tay Và Những Bước Chân Lang Thang
Người bạn của Thịnh đứng dậy ra về, Thịnh vẫn ngồi lại quán trà, vẫn đắm mình trong những suy tư. Anh mua thêm một bao thuốc rồi rời khỏi quán. Trời tối, đường vắng, anh bước đi vội vã, nghe tiếng giày nện xuống mặt đường. Anh cảm thấy đói dù mới uống hai ly trà cúc nóng. Anh nhớ mẹ và những lời trách móc quen thuộc. Anh nhớ nàng và những chuyện tình chưa đi đến đâu.
Cuộc Gặp Gỡ Với Người Bạn Gái
Thịnh dừng lại trước nhà của một người bạn gái, gõ cửa. Cánh cửa mở ra, anh bước vào, giúp nàng đóng cửa lại. Họ nói chuyện về những bài viết cho tờ báo, về những ảo tưởng và sự bỏ cuộc. Những ngọn gió lùa qua khe cửa sổ thổi tóc nàng bay, nhắc nhở anh về những cô gái bướng bỉnh mà anh từng thân quen. Anh và nàng là bạn bè, hiểu nhau nhưng không thể yêu nhau. Họ yêu nhau qua những mối tình của chính mình đối với người khác.
Sự Lãng Mạn và Những Ảo Tưởng
Anh kể cho nàng nghe về cô gái đến thăm vào một ngày gió, và nàng gọi anh là lãng mạn. Anh tự nhận mình lãng mạn và muốn tiếp tục âm thầm lãng mạn một mình. Cuối cùng, anh quyết định không tranh cãi thêm với nàng, đứng dậy chào về.
Những Giây Phút Im Lặng và Bước Chân Vô Định
Anh hé cửa bước ra ngoài, rồi quay lại hôn lên đôi môi lạnh của nàng. Im lặng để hiểu nhau. Đêm mới bắt đầu, con đường Phan Châu Trinh đã vắng ngắt. Anh bậm môi cố rít những hơi thuốc nhạt, rồi thả điếu thuốc rơi xuống mặt đường. Anh thèm nghe một tiếng động ngoài tiếng gió. Anh hét lên, rồi bật cười. Anh nhớ nàng, nhớ ngày nàng đến, gió còn dữ hơn hôm nay.
Kết Luận
“Buổi Chiều Gió Ngút” không chỉ là một câu chuyện về những cơn gió và những cuộc gặp gỡ, mà còn là một hành trình khám phá nội tâm, nơi những ký ức, cảm xúc và suy tư đan xen vào nhau. Qua câu chuyện, tác giả đã khắc họa một cách tinh tế những rung động của con tim, những giằng xé trong tâm hồn, và những suy tư về cuộc đời và tình yêu. Mời quý vị tiếp tục theo dõi những tác phẩm đặc sắc khác trên Chuyên mục Sách nói của dinhbaochau.com. Chúng tôi luôn mong muốn mang đến cho quý vị những trải nghiệm nghe sách nói tuyệt vời nhất.