Chào mừng quý độc giả đến với chuyên mục “Những lời dạy cổ xưa” của Dinhbaochau.com, nơi chúng ta cùng nhau khám phá những trí tuệ ngàn đời được đúc kết qua các câu chuyện lịch sử và kinh điển. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về nghệ thuật giao tiếp, một kỹ năng sống quan trọng giúp con người đạt được thành công và hạnh phúc. Qua những câu chuyện cổ, chúng ta sẽ thấy được sức mạnh của lời nói, sự khôn ngoan trong ứng xử và cách thức mà những bậc hiền nhân xưa đã vận dụng tài giao tiếp để thay đổi cục diện.
Nghệ thuật “mở cửa tâm hồn” trong giao tiếp
Trong cuộc sống, giao tiếp là một yếu tố then chốt. Việc “mở cửa tâm hồn” của người đối diện, chạm đến những cảm xúc và suy nghĩ sâu kín nhất, là yếu tố quyết định sự thành công trong giao tiếp. Nếu không thể kết nối được với tâm hồn người khác, lời nói của chúng ta sẽ trở nên vô nghĩa và không có tác dụng. Vậy làm thế nào để “mở cửa tâm hồn” và khiến lời nói có sức thuyết phục? Các bậc hiền nhân xưa đã đúc kết nhiều kinh nghiệm quý báu, sử dụng những biện pháp như khích tướng, nắm bắt tâm lý một cách khéo léo. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu qua những câu chuyện sau đây.
Đông Phương Sóc giải cứu Nhũ Mẫu bằng lời nói khéo léo
Câu chuyện kể rằng, Nhũ Mẫu của Hán Vũ Đế mắc tội, bị đưa về cung để xử lý. Trong lúc nguy cấp, bà cầu cứu Đông Phương Sóc, một vị đại thần nổi tiếng thông minh và hài hước. Đông Phương Sóc đã dặn Nhũ Mẫu rằng, khi bị đưa đến trước mặt Hán Vũ Đế, bà chỉ cần nhìn vào ông mà không được nói gì. Quả nhiên, khi Nhũ Mẫu bị đưa đến, bà nhìn Hán Vũ Đế với đôi mắt đầy ai oán và thương xót. Lúc này, Đông Phương Sóc đứng bên cạnh đã nói với Hán Vũ Đế: “Nhũ Mẫu cũng thật là mốc ních, hoàng đế giờ đã lớn khôn rồi thì còn cần gì đến sữa của người để sống nữa”. Nghe vậy, Hán Vũ Đế bỗng biến sắc và tha tội cho Nhũ Mẫu.
Lời nói của Đông Phương Sóc tưởng chừng như một lời trách mắng, nhưng thực chất lại là một lời nhắc nhở khéo léo. Ông đã đánh vào lòng trắc ẩn của Hán Vũ Đế, khiến ông nhớ lại công ơn dưỡng dục của Nhũ Mẫu. Câu nói của Đông Phương Sóc không chỉ hợp tình, hợp lý mà còn đạt đến độ dung hòa với hoàn cảnh, mở được “cánh cửa tâm hồn” của Hán Vũ Đế và khiến ông cảm động.
Mưu sĩ đoán chữ khiến hoàng đế kinh hoàng
Vào những năm cuối triều Minh, khi quân Lý Tự Thành uy hiếp kinh thành, hoàng đế Sùng Trinh vô cùng hoảng sợ. Để đánh vào tâm lý của hoàng đế, một mưu sĩ đã bày một trò đoán chữ dưới chân thành. Trên tấm biển có viết: “Quỷ Cốc vi sư, quản cách vi hữu”. Hoàng đế Sùng Trinh cải trang đi xem và yêu cầu người đoán chữ giải nghĩa chữ “hữu” trong câu “quản cách vi hữu”. Người đoán chữ làm ra vẻ thần bí và nói rằng: “Chữ này nói bọn phản tặc đã xuất đầu lộ diện rồi”. Tiếp đó, hoàng đế Sùng Trinh lại yêu cầu giải nghĩa chữ “hữu” trong “hữu vô”. Người đoán chữ lại than thở: “Chữ này chứng tỏ giang sơn Đại Minh đã mất đi một nửa”. Cuối cùng, khi hoàng đế yêu cầu giải nghĩa chữ “dậu” trong “thân dậu tuất hợi”, người đoán chữ nói: “Chữ này chứng tỏ giang sơn Đại Minh đã nguy cấp đến nơi, ngay cả những người quyền quý cũng chẳng còn sống nguyên vẹn”.
Những lời giải đoán chữ của mưu sĩ đã đánh trúng vào tâm lý lo sợ, bất an của hoàng đế Sùng Trinh, khiến ông càng thêm kinh hoàng và mất hết ý chí chiến đấu. Mưu sĩ này đã biết cách lợi dụng thời cơ và tài ăn nói để tác động mạnh mẽ đến tâm lý của đối phương.
Lưu Bị mượn tiếng sấm để thoát hiểm
Trong thời Tam Quốc, khi Lưu Bị phải nương nhờ Tào Tháo, ông luôn bị Tào Tháo cảnh giác và theo dõi. Một hôm, Tào Tháo tổ chức tiệc rượu và cùng Lưu Bị luận anh hùng. Trong lúc cao hứng, Tào Tháo phát hiện đũa trong tay Lưu Bị rơi xuống đất. Nghi ngờ Lưu Bị có mưu đồ, Tào Tháo đang định thăm dò thì bỗng dưng trời nổi sấm. Lưu Bị đã nhanh trí lợi dụng cơ hội này để giải thích: “Tiếng sấm to quá khiến tôi sợ rơi cả đũa”. Tào Tháo nghe vậy thì cho rằng Lưu Bị chỉ là kẻ hèn nhát, không có chí lớn nên mất cảnh giác.
Lưu Bị đã khéo léo lợi dụng tình huống bất ngờ để đánh lừa Tào Tháo, giúp ông thoát khỏi hiểm cảnh. Ông đã cho thấy khả năng ứng biến nhanh nhạy và tài giao tiếp tài tình.
An Lăng Triền bày tỏ lòng trung thành để được sủng ái
An Lăng Triền là một sủng thiếp của Sở Vương thời Tiên Tần. Nhờ có sắc đẹp, bà được Sở Vương hết mực sủng ái. Tuy nhiên, một người bạn tên Giang Ất đã khuyên bà rằng: “Sắc đẹp rồi cũng tàn phai, nếu chỉ dựa vào nhan sắc mà được sủng ái thì sẽ không bền lâu”. Giang Ất khuyên An Lăng Triền nên bày tỏ lòng trung thành với Sở Vương, mong muốn được mãi mãi ở bên cạnh ông, thậm chí là tuẫn táng cùng ông.
Sau nhiều lần tìm cơ hội, một hôm, khi Sở Vương đi săn về và vui vẻ hỏi An Lăng Triền rằng sau khi ông qua đời thì bà sẽ cùng ai hưởng niềm vui này. An Lăng Triền đã lập tức rơi nước mắt và nói: “Sau khi đại vương thiên thu, thiếp chỉ mong có thể sống cùng đại vương ở nơi chín suối chứ không muốn hưởng thụ niềm vui của người khác”. Nghe vậy, Sở Vương vô cùng cảm động và phong cho An Lăng Triền một mảnh đất, từ đó càng thêm sủng ái bà.
An Lăng Triền đã biết cách chọn thời cơ thích hợp để bày tỏ lòng trung thành với Sở Vương, khiến cho lời nói của bà có sức thuyết phục và đạt được hiệu quả cao nhất.
Bài học về giao tiếp khéo léo
Qua bốn câu chuyện trên, chúng ta thấy rằng nghệ thuật giao tiếp không chỉ đơn thuần là việc sử dụng ngôn ngữ, mà còn là sự khéo léo trong việc nắm bắt tâm lý, lựa chọn thời cơ và ứng biến linh hoạt. Những người có tài giao tiếp thường là những người có trí tuệ, có sự quan sát tinh tế và biết cách sử dụng lời nói để đạt được mục đích của mình.
Những câu chuyện này là những bài học quý báu về nghệ thuật giao tiếp, một kỹ năng quan trọng trong cuộc sống. Chúng ta hãy học hỏi và vận dụng những bài học này để trở thành những người giao tiếp khéo léo, đạt được thành công và hạnh phúc trong cuộc sống.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian theo dõi bài viết. Hãy chia sẻ những suy nghĩ của bạn về các câu chuyện này ở phần bình luận bên dưới. Đừng quên theo dõi chuyên mục “Những lời dạy cổ xưa” của Dinhbaochau.com để đón đọc những bài viết thú vị và bổ ích khác nhé.