Bản Chất Của Dục Vọng Theo Phật Giáo: Chìa Khóa Để Đạt Tới Hạnh Phúc

Chào mừng bạn đến với chuyên mục “Những lời dạy cổ xưa”, nơi chúng ta cùng nhau khám phá những triết lý sâu sắc từ các bậc hiền triết. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu một chủ đề vô cùng quan trọng trong Phật giáo: bản chất của dục vọng và vai trò của nó trên con đường tìm kiếm hạnh phúc đích thực. Những lời dạy này không chỉ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về chính mình mà còn là kim chỉ nam để sống một cuộc đời ý nghĩa và an lạc.

“Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ dục vọng” – Đức Phật đã dạy như vậy. Nghe có vẻ mâu thuẫn, bởi lẽ chúng ta thường được dạy rằng dục vọng là nguồn gốc của khổ đau. Tuy nhiên, Đức Phật không hề phủ nhận tầm quan trọng của dục vọng, mà Ngài muốn chúng ta hiểu rõ hơn về bản chất của nó, từ đó sử dụng nó một cách khéo léo trên hành trình tu tập. Mục tiêu của mọi dục vọng đều hướng đến hạnh phúc, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng ta thường hiểu sai về hạnh phúc thật sự và con đường dẫn đến nó. Những lời dạy này sẽ giúp chúng ta có một cái nhìn rõ ràng hơn về hạnh phúc đích thực và cách thức đạt được nó.

Dục Vọng: Cội Nguồn Của Mọi Sự

Trong Phật giáo, dục vọng không chỉ đơn thuần là những ham muốn vật chất tầm thường. Nó là động lực thúc đẩy mọi hành vi, suy nghĩ của chúng ta. Chúng ta sinh ra, tồn tại và phát triển đều nhờ vào dục vọng. Đức Phật dạy rằng, nếu không có dục vọng, chúng ta không thể tái sinh từ kiếp này sang kiếp khác. Dục vọng định hình nên bản chất của chúng ta, qua những gì chúng ta khao khát, chúng ta tự định nghĩa mình.

Tuy nhiên, chính vì dục vọng định hình nên con người, chúng ta cũng bị trói buộc bởi những thất vọng do nó mang lại. Chúng ta không đạt được những gì mình muốn, hoặc khi đạt được rồi thì lại thấy nó không như mong đợi. Hoặc khi chúng ta đạt được thứ gì đó, nó cũng không tồn tại vĩnh viễn. Vì vậy, Đức Phật dạy rằng con đường thoát khỏi đau khổ là vượt lên trên dục vọng.

Nhưng không phải là chúng ta cứ thế từ bỏ dục vọng. Điều quan trọng là chúng ta phải học cách thanh lọc, phân tích nó. Dục vọng không phải là một khối duy nhất, mà là rất nhiều những khao khát khác nhau. Đừng nghĩ rằng chúng ta chỉ muốn một thứ duy nhất như sự toàn vẹn, hay sự hoàn hảo trong khoảnh khắc hiện tại. Thực tế, chúng ta có vô vàn những mong muốn khác nhau như ngứa ngáy muốn gãi, đói khát muốn ăn…

Mọi dục vọng đều hướng đến hạnh phúc và sự an lạc, nhưng mỗi dục vọng lại khác nhau dựa trên đối tượng, xuất xứ và mục tiêu của nó. Đức Phật dạy chúng ta hãy quan sát các loại dục vọng khác nhau: dục vọng nào mang lại hạnh phúc tương đối, dục vọng nào gây thất vọng, và dục vọng nào mang tính hủy diệt. Chúng ta cần học cách từ bỏ những dục vọng tiêu cực, bởi chúng không mang lại hạnh phúc mà chỉ mang đến đau khổ và bất hạnh.

Khi sống một cuộc đời rộng lượng và đạo đức, chúng ta sẽ thấy sự khác biệt rõ rệt khi từ bỏ những ham muốn không chính đáng. Sau đó, chúng ta có thể áp dụng nguyên tắc tương tự vào tâm trí. Đó là lý do tại sao chúng ta thiền định. Thiền định là một phương pháp rèn luyện tâm trí, giúp chúng ta nhận biết và kiểm soát những dục vọng. Chúng ta học cách tạo ra mong muốn buông bỏ những trạng thái tâm không lành mạnh, ngăn chặn những trạng thái không lành mạnh chưa xuất hiện, khơi dậy những trạng thái tâm lành mạnh và phát triển chúng khi chúng đã xuất hiện.

Chế Ngự Dục Vọng

Chúng ta đang học cách chế ngự dục vọng, học cách hướng dục vọng đi đúng hướng. Ví dụ khi ngồi thiền, tâm trí có thể xao nhãng, nhưng chúng ta không cần phải chạy theo những suy nghĩ đó. Chúng có thể muốn cái này, muốn cái kia, nhưng chúng ta học cách nói “Không”. Trong giai đoạn đầu, chúng ta học cách không thỏa hiệp với những dục vọng không tốt. Chúng ta không cho phép mình thực hiện những hành động sai trái. Dù dục vọng có mạnh mẽ đến đâu, chúng ta vẫn giữ vững lập trường “Không”.

Một trong những nguyên tắc của tu tập là chúng ta học được rất nhiều khi kiềm chế dục vọng. Những người cứ chạy theo dục vọng mà không có bất kỳ sự kiềm chế nào thường không học được gì nhiều trong cuộc đời. Ngược lại, những người bị thất vọng bởi dục vọng cũng chưa chắc học được gì nhiều nếu họ không có ý thức thay đổi. Điều cần thiết là chúng ta phải sẵn sàng học hỏi, nhận ra rằng cần có sự thay đổi trong cách chúng ta đối diện với dục vọng.

Đức Phật dạy chúng ta cách phát triển cảm giác an lạc để không quá khao khát những dục vọng nhất định, đồng thời rèn luyện khả năng quan sát dục vọng thông qua sự kiềm chế. Khi chúng ta nói “Không” với một dục vọng, chúng ta phải quan sát nó như thế nào để học hỏi từ nó? Đó là một trong những công cụ quan trọng nhất trên con đường tu tập.

Đây là lý do vì sao đạo đức và sự tập trung phải đi đôi với nhau. Khi chúng ta có được cảm giác an lạc từ sự tập trung, một niềm vui thanh thản, chúng ta sẽ dễ dàng hơn khi nhìn nhận những dục vọng khác một cách khách quan. Nếu chúng ta cứ mãi khao khát và không thấy bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài niềm vui mà dục vọng mang lại, chúng ta sẽ mãi chạy theo nó. Nhưng khi chúng ta thấy một sự thay thế đến từ sự tập trung khi tâm trí lắng đọng, không bị phụ thuộc vào những thứ bên ngoài, chúng ta sẽ ở vị thế tốt hơn để hiểu rõ bản chất của dục vọng, nguồn gốc của nó và liệu nó có đáng để chúng ta đồng nhất hay không.

Buông Bỏ Bản Ngã

Đến đây, mọi thứ trở nên thú vị hơn. Như đã nói, chúng ta định nghĩa bản thân mình bằng dục vọng. Bây giờ chúng ta bắt đầu buông bỏ một số thứ mà chúng ta từng dùng để định nghĩa bản thân. Một số người cảm thấy bị đe dọa bởi điều này. Đây là một lĩnh vực khác mà sự tập trung hữu ích. Sẽ dễ dàng hơn khi buông bỏ mọi thứ khi chúng ta cảm thấy thoải mái, khi chúng ta cảm thấy an định, khi chúng ta cảm thấy toàn vẹn trong sự tập trung, hơn là khi chúng ta cảm thấy đói khát và tuyệt vọng.

READ MORE >>  Thực Hành 10 Điều Thiện Theo Lời Dạy Cổ Xưa: Bố Thí, Giới Hạnh, Trí Tuệ và Con Đường Tâm Linh

Đến thời điểm này, đó chỉ là vấn đề chúng ta chọn đồng nhất với điều gì. Đức Phật luôn cho chúng ta những điều tốt đẹp hơn để đồng nhất. Ngài dạy rằng khi có một nhận thức trong tâm trí cho phép sự tĩnh lặng, chúng ta hãy cố gắng ổn định tâm trí, khiến nó tin vào nhận thức đó. Càng phát triển sự tập trung vững chắc, chúng ta càng dễ dàng buông bỏ những thứ khác. Nếu sự tập trung còn lung lay, chúng ta sẽ vừa giữ sự tập trung, vừa giữ mọi thứ khác trong cuộc đời, vì sự tập trung chưa mang lại cho chúng ta cảm giác an toàn đặc biệt nào, cảm giác đáng tin cậy hơn niềm vui mà chúng ta có được từ bên ngoài. Đó là lý do tại sao việc làm chủ sự tập trung lại rất quan trọng trong tu tập.

Khi đã phát triển sự tập trung thành một kỹ năng, chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu những khía cạnh thú vị hơn trong việc buông bỏ những chấp trước tinh tế. Đây là lý do tại sao việc theo đuổi hạnh phúc thật sự đòi hỏi chúng ta phải tự hỏi: liệu chúng ta có tiếp tục giữ cách mà chúng ta định nghĩa bản thân, hay chúng ta sẽ đi tìm hạnh phúc thật sự? Nhiều người dừng lại ngay ở đây. Họ nói: “Dục vọng là tôi. Làm sao tôi có thể từ bỏ chúng? Nó giống như việc từ bỏ chính mình.” Và Đức Phật nói: “Chính xác là như vậy.”

Nhưng nếu chúng ta có thể nhìn nhận bản ngã của mình như một chiến lược, chúng ta sẽ nhận ra rằng ý tưởng về bản ngã được sinh ra để tổ chức trải nghiệm, nhằm tối đa hóa hạnh phúc. Chúng ta đang gặp phải những giới hạn của chiến lược đó. Chúng ta có thể thấy giới hạn khi định nghĩa bản thân bằng cảm xúc, nhận thức, suy nghĩ, ý thức, khi chúng bắt đầu trở nên nặng nề. Điều này đòi hỏi chúng ta phải làm nhạy cảm tâm trí. Nếu không, chúng ta sẽ chấp nhận mọi gánh nặng và nghĩ rằng “Mọi thứ chỉ có thể như vậy thôi.” Nhưng khi chúng ta trở nên nhạy cảm hơn nhờ việc thiền định, chúng ta sẽ nhận ra rằng nhu cầu phải định nghĩa bản thân, “Đây là cái này, đây là cái kia, tôi là cái này, và cái này là của tôi” thật sự là một gánh nặng. Chúng ta học cách buông bỏ theo từng giai đoạn.

Như Ajaan Suwat từng nói, một khi đã trải nghiệm hạnh phúc tối thượng, ai quan tâm đến việc ai đang trải nghiệm nó? Chúng ta chắc chắn không quan tâm. Ở thời điểm đó, chúng ta từ bỏ dục vọng không chỉ để trở nên khắc kỷ mà vì chúng ta đã đạt đến điểm mà dục vọng không còn cần thiết. Chúng ta đã đạt được hạnh phúc tối thượng, vậy thì còn cần gì nữa?

Đó là lý do vì sao có đoạn kinh Đức Phật dạy rằng chúng ta không thể nói về bản chất của các vị A-la-hán, liệu họ có tồn tại sau khi chết hay không, hay cả hai, hay không cái nào, vì chúng ta không thể định nghĩa được các vị A-la-hán. Chúng ta không thể định nghĩa được Đức Phật ngay cả khi Ngài còn sống. Có một đoạn kinh khi Đức Phật đuổi theo tôn giả Anuradha và đưa ra một loạt câu hỏi: Làm sao bạn có thể nói về Đức Phật sau khi chết khi bạn không thể định nghĩa Ngài ngay cả khi còn sống? Bạn không thể định nghĩa Ngài bằng các uẩn, bạn cũng không thể định nghĩa Ngài bằng những gì không phải là các uẩn, vậy làm sao bạn định nghĩa được Ngài? Đức Phật đưa ra đủ cách để định nghĩa Ngài thông qua các uẩn nhưng không thể, vì Ngài không có bất kỳ dục vọng, bất kỳ chấp trước nào với những điều đó. Ngài không thể định nghĩa được.

Điều này không có nghĩa là Ngài không còn hoạt động. Ngài vẫn hoạt động một cách hoàn hảo. Trong một bài kinh, Đức Phật nói về thái độ của mình đối với việc giảng dạy, rằng Ngài dạy mọi người với mục đích giúp họ tu tập để đạt giác ngộ. Nếu họ thực hành lời dạy của Ngài và đạt được giác ngộ, Ngài cảm thấy hài lòng, nhưng Ngài không để sự hài lòng đó chi phối tâm trí. Đó là vì Ngài không đồng nhất với nó. Khi những người nghe không làm theo lời Ngài, Ngài không để bất kỳ sự thất vọng nào chi phối tâm trí. Ngài vẫn có thể hoạt động. Ngài có thể thấy rằng kết quả này tốt hơn kết quả kia. Nhưng về kết quả hành động của mình, Ngài buông bỏ tất cả.

Đôi khi, chúng ta được dạy rằng hãy bắt chước thái độ này khi tu tập: hãy tu tập nhưng đừng chấp trước vào kết quả tu tập. Điều này chỉ hiệu quả khi chúng ta đã đạt được hạnh phúc trọn vẹn. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể đối diện với thế giới theo cách đó. Trước đó, chúng ta phải có những chấp trước và dục vọng. Chúng ta không thể giả vờ rằng mình không có chúng. Điều chúng ta muốn làm trong tu tập là học cách nhìn nhận dục vọng của mình một cách trung thực và nghiêm túc, để xem chúng thực sự mang lại cho chúng ta bao nhiêu hạnh phúc. Chúng ta thực sự muốn được hạnh phúc. Nhưng sau đó, chúng ta kiểm tra đối tượng mà mình đã khao khát, chúng ta kiểm tra chính dục vọng, và chúng ta thấy chúng thiếu sót ở đâu.

Bằng cách đó, chúng ta học hỏi từ chúng. Chúng ta học cách trở nên khéo léo hơn trong dục vọng của mình, tập trung chúng chính xác hơn vào những nơi mà chúng thực sự mang lại lợi ích cho chúng ta. Một lần nữa, có một khao khát mạnh mẽ ở đây, nhưng nó được điều chỉnh bởi nhận thức rằng chúng ta phải học cách từ bỏ rất nhiều thứ mà chúng ta có thể đang nắm giữ rất chặt. Nhưng khi chúng ta thấy những lợi ích đến từ việc buông bỏ, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Vì vậy, hãy xem dục vọng không phải là một khối thống nhất lớn mà là những dục vọng riêng lẻ, những sự kiện trong tâm trí, và hãy đánh giá chúng bằng những gì chúng mang lại cho chúng ta. Bằng cách đó, hướng đi của dục vọng sẽ ngày càng hướng đến điểm mà chúng ta có thể thực sự mở lòng và đạt được hạnh phúc hoàn toàn thỏa mãn, đến mức chúng ta không còn là nô lệ của những thứ này, những thích và không thích, những dục vọng này nữa. Chúng ta không cần chúng nữa.

READ MORE >>  Chuyện Tiền Thân Đức Phật: Phẩm Chó Rừng Sigàla

Dục Vọng Trên Con Đường Tu Tập

Dục vọng là một yếu tố quan trọng trên con đường tu tập. Phần lớn việc tu tập của chúng ta là chuyển dục vọng từ một phần của chân lý thứ hai thành một phần của chân lý thứ tư, học cách buông bỏ những dục vọng thuộc về chân lý thứ hai và khuyến khích những dục vọng thuộc về chân lý thứ tư. Chúng ta sẵn sàng chấp nhận những dục vọng lành mạnh đó và xem chúng sẽ đi được bao xa, thậm chí đến mức buông bỏ ý thức về bản thân mình. Nhưng phần thưởng mà chúng ta nhận được là rất xứng đáng.

Mọi thứ chúng ta trải nghiệm, mọi thứ chúng ta làm, đều xuất phát từ một loại dục vọng nào đó. Đôi khi chúng ta nghĩ rằng Đức Phật nói dục vọng là nguyên nhân của đau khổ và đó là một điều xấu, vì vậy chúng ta nên ngừng ham muốn. Nhưng đó không phải là điều chúng ta có thể ngừng làm ngay lập tức, vì dù sao thì con đường dẫn đến chấm dứt đau khổ cũng là một việc chúng ta phải làm và nó dựa trên dục vọng. Có chính niệm đúng đắn. Và nếu chúng ta quan sát cẩn thận thì Đức Phật dạy chúng ta phải tạo ra dục vọng: dục vọng từ bỏ những phẩm chất không lành mạnh đã phát sinh và ngăn chặn những phẩm chất không lành mạnh chưa phát sinh. Chúng ta cũng tạo ra dục vọng phát triển những phẩm chất lành mạnh và duy trì chúng.

Vì vậy, chúng ta cần dục vọng để tu tập. Đôi khi người ta nói có một con đường không có dục vọng, nhưng việc chỉ ngồi yên ở đó và không làm gì cả giống như người chết. Hoặc chỉ cố gắng phát triển sự bình thản với bất cứ điều gì xảy đến, Đức Phật nói đó là sự bình thản hạn chế, một con đường không đi đến đâu cả.

Hãy nhìn vào Đức Phật: Ngài là người như thế nào? Ngài đã nhìn vào cuộc đời mình và thấy nó không thỏa mãn. Ngài muốn một điều gì đó tốt hơn hạnh phúc mà Ngài đang có, và Ngài sẵn sàng hy sinh mọi thứ đi ngược lại dục vọng đó. Và tất nhiên, mọi thứ đi ngược lại dục vọng đó là gì? Đó là những dục vọng khác. Điều này có nghĩa là con đường của chúng ta là một con đường mà chúng ta phải sắp xếp các dục vọng khác nhau trong tâm trí.

Chúng ta có thể quyết định bị dao động bởi những dục vọng khác nhau hoặc không. Chúng giống như những cơn gió. Một số thổi về phía tây, một số thổi về phía bắc, nam, đông. Một số là những cơn lốc xoáy. Hoặc, chúng ta có thể quyết định rằng có một hoặc hai dục vọng lớn mà chúng ta muốn giữ đúng. Sau đó, hãy sử dụng những dục vọng đó làm tiêu chuẩn để quyết định xem chúng ta sẽ theo những dục vọng nào khác. Đó là tất cả về chính niệm đúng đắn.

Chúng ta nhìn vào cách chúng ta gây đau khổ và chúng ta quyết định: “Mình có muốn tiếp tục làm điều này không? Mình có quyền lựa chọn dừng lại.” Và chúng ta nhìn vào những loại dục vọng dẫn đến đau khổ. Dục vọng lớn nhất là dục vọng về nhục dục. Rồi có dục vọng về ác ý, muốn người khác đau khổ, nhưng điều đó là không lành mạnh. Hoặc có dục vọng gây hại. Chúng ta không chỉ ngồi đó ước người khác đau khổ mà còn quyết định đi ra ngoài và làm điều gì đó để gây hại cho họ, hoặc gây hại cho chính mình. Những dục vọng như thế này, dù có vẻ hấp dẫn theo một cách nào đó, thực sự gây đau khổ.

Dục vọng mà chúng ta khó từ bỏ nhất là dục vọng về nhục dục. Từ bỏ dục vọng ác ý: Chúng ta có thể thấy đó là một điều cao cả, một điều mà chúng ta thực sự mong muốn. Từ bỏ dục vọng gây hại: Điều đó cũng dễ dàng mong muốn. Việc chúng ta có thể thực hiện được mong muốn đó hay không lại là một chuyện khác. Nhưng thật dễ dàng để thấy trong trừu tượng rằng đó là những điều tốt để hướng tới.

Dục vọng từ bỏ nhục dục: Đó lại là một chuyện khác. Xét cho cùng, chính vì dục vọng về nhục dục mà chúng ta sinh ra ở cõi này, mà chúng ta tái sinh làm con người. Đức Phật nói lý do chính khiến chúng ta bám vào nó là vì chúng ta không thấy bất kỳ lối thoát nào khác khỏi đau đớn. Khi cơn đau ập đến, chúng ta vội tìm thứ gì đó để xoa dịu cơn đau và khoái cảm nhục dục dường như là thứ thích hợp nhất.

Chúng ta cần một sự thay thế khác. Đó là lý do tại sao chính niệm đúng đắn lại quan trọng, học cách phát triển cảm giác thoải mái, cảm giác thích thú, cảm giác hoan hỉ và trọn vẹn chỉ bằng cách chúng ta thở. Điều này đang mang lại cho chúng ta một sự thay thế quan trọng. Khi đã học được cách làm chủ niềm vui đó, chúng ta có thể khai thác nó bất cứ khi nào chúng ta cần. Chúng ta có thể làm điều đó mọi lúc. Ít nhất, một khi chúng ta đã nếm trải niềm vui này, chúng ta sẽ nhìn vào niềm vui đến từ thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và chúng ta nhận ra rằng niềm vui đó không có nhiều điều để mang lại, nó cũng có rất nhiều nhược điểm.

Hãy nhìn vào tất cả những điều chúng ta phải làm để có được những khoái lạc nhục dục mà chúng ta muốn. Hãy xem cách chúng ta trói buộc bản thân với những người khác, những công việc mà chúng ta cần để duy trì mức độ khoái lạc đó. Rồi chúng ta nhận ra rằng những thứ mang lại cho chúng ta khoái lạc nhục dục không phải là của chúng ta. Đức Phật nói chúng giống như đồ đi mượn. Chúng có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào.

Một trong những lý do chúng ta tu tập chính niệm đúng đắn là để đặt tâm trí vào đúng chỗ, nơi nó có thể thấy rằng dục vọng nhục dục không phải là tất cả những gì người ta nghĩ, và nó thực sự là thứ mà chúng ta có thể muốn từ bỏ. Học cách từ bỏ sự chấp trước của chúng ta vào nó.

READ MORE >>  Thiền Định và Con Đường Giải Thoát: Khám Phá Tiềm Năng Bên Trong

Điều này đòi hỏi một loại dục vọng mạnh mẽ khác. Đức Phật nói về những nền tảng của thành công, và một trong những nền tảng của thành công trong việc thực hành chính niệm đúng đắn là dục vọng, muốn thực hành, muốn tâm trí lắng xuống, muốn cảm giác hoan hỉ bên trong, niềm vui bên trong. Dục vọng kiểu này là một điều tốt, nó là một phần của con đường tu tập. Bí quyết ở đây là học cách không để dục vọng cản đường. Như Đức Phật đã nói, khi dục vọng quá lỏng lẻo, con đường sẽ trở nên uể oải; khi nó quá mạnh, đôi khi chúng ta lại đi sai đường. Chúng ta quá lo lắng để đi đến đích, lo lắng đến mức chúng ta không thực sự làm những gì cần thiết. Chúng ta phải học cách tập trung vào chính con đường. Hãy hướng dục vọng của chúng ta vào đó. Chúng ta muốn làm điều đó cho đúng.

Giống như bất kỳ công việc nào, mong muốn hoàn thành công việc nên tập trung vào từng bước khi chúng ta thực hiện. Đừng từ bỏ thói quen cũ là cứ vội vàng, vội vàng, vội vàng làm mọi việc, đó là khi dục vọng cản đường. Hãy nghĩ đến bất kỳ kỹ năng nào mà chúng ta đã làm chủ được. Chúng ta đã phải muốn làm chủ kỹ năng đó để có thể nỗ lực, kiên trì, thực hành, thực hành, thực hành. Nhưng chúng ta đã phải học cách cân bằng dục vọng đó để có thể thực sự chú ý đến những gì chúng ta đang làm trong khi thực hành.

Vì vậy, chỉ cần nghĩ về việc chúng ta muốn làm tốt như thế nào, chúng ta thực sự tập trung vào các bước. Nếu chúng ta đang học một nhạc cụ, chúng ta tập trung vào các thang âm, chúng ta tập trung vào cao độ, chúng ta tập trung vào cách bấm ngón tay, tất cả các bộ phận nhỏ tạo nên kỹ năng. Bằng cách đó, chúng ta mang dục vọng của mình và tập trung nó vào nơi nó nên ở: vào việc thực sự tạo ra những nguyên nhân sẽ dẫn đến những kết quả mà chúng ta muốn. Bằng cách đó, dục vọng trở thành bạn của chúng ta.

Kết Luận

Tương tự như vậy trên toàn bộ con đường tu tập: Chúng ta muốn có sự an lạc trong tâm trí, nhưng nếu tất cả những gì chúng ta làm là ngồi đó và nghĩ về sự an lạc trong tâm trí, chúng ta muốn có sự an lạc trong tâm trí như thế nào, và nó vẫn không đến, thì loại dục vọng đó không hữu ích. Thay vào đó, nếu muốn có sự an lạc trong tâm trí, chúng ta phải làm gì để có được nó? Ngồi xuống, tập trung vào hơi thở, từng hơi thở một khi nó đến. Học cách làm cho hơi thở này thoải mái, rồi hơi thở tiếp theo thoải mái. Và rồi hơi thở tiếp theo. Nếu có tiếng nói nào đó trong tâm trí hỏi: “Khi nào thì mình sẽ có được sự an lạc trong tâm trí mà mình muốn?”, hãy nói: “Hãy im lặng một lát.”

Sự an lạc trong tâm trí đến từ việc thực sự đi theo con đường, thực hành. Nếu chúng ta tập trung dục vọng vào các nguyên nhân, dục vọng sẽ trở thành bạn chứ không phải kẻ thù, vì chúng ta học cách điều chỉnh nó.

Vì vậy, đây không phải là con đường từ bỏ khao khát. Đó là con đường học cách chọn lọc những dục vọng mà chúng ta muốn, những dục vọng nào thực sự là bạn của chúng ta, dẫn đến những kết quả mà chúng ta thực sự muốn và sau đó học các kỹ năng mà chúng ta cần để củng cố những dục vọng lành mạnh và làm suy yếu những dục vọng không lành mạnh.

Một ngày nào đó, điều này sẽ đưa chúng ta đến điểm mà chúng ta thực sự không cần dục vọng nữa. Đó là lời hứa của Đức Phật. Và không phải vì chúng ta trở nên khô khan và hoài nghi. Mà sẽ đến vì chúng ta thực sự đã đạt được điều gì đó thỏa mãn mọi dục vọng có thể có của trái tim và tâm trí. Xét cho cùng, dục vọng hướng đến hạnh phúc. Vì vậy, khi chúng ta có được hạnh phúc thật sự, không phụ thuộc vào các điều kiện và luôn ở đó, thì chúng ta còn mong muốn điều gì hơn nữa? Chính tại thời điểm đó mà chúng ta có thể gác con đường sang một bên.

Chúng ta biết hình ảnh chiếc bè. Khi đến bờ bên kia, chúng ta có thể buông chiếc bè. Chúng ta không cần phải mang nó trên đầu khi đi tiếp. Nhưng khi chúng ta vẫn còn đang băng qua sông, chúng ta không muốn buông chiếc bè. Chúng ta phải giữ lấy nó. Dục vọng của chính niệm đúng đắn, yếu tố dục vọng trong nỗ lực đúng đắn: Đây là những điều chúng ta phải giữ lấy, vì nếu chúng ta buông chúng ra, chúng ta sẽ chết đuối. Chính bằng cách giữ lấy chiếc bè mà chúng ta đến được bờ bên kia.

Vì vậy, đừng nhìn vào cuộc sống như một vấn đề sử dụng lý trí chống lại dục vọng, mà thực chất là dục vọng hợp lý chống lại dục vọng vô lý, dục vọng lành mạnh chống lại dục vọng không lành mạnh. Đó là cuộc chiến đang diễn ra trong tâm trí. Con đường tu tập là để giúp chúng ta đứng về phía những dục vọng hợp lý, đứng về phía những dục vọng lành mạnh, để chúng ta có thể đạt đến điểm mà mọi dục vọng đều hướng đến. Mọi dục vọng đều hướng đến hạnh phúc. Vấn đề là chúng ta hiểu sai về hạnh phúc thật sự, chúng ta hiểu sai về điều gì sẽ giúp chúng ta đạt được nó, vì vậy con đường tu tập ở đây là để giúp chúng ta có một ý tưởng rõ ràng về hạnh phúc thật sự có thể như thế nào, và điều gì hiệu quả, điều gì không hiệu quả trên đường đi. Bằng cách đó, chúng ta có thể áp dụng nguyên tắc rằng tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ dục vọng và chúng ta có thể sử dụng nó để làm lợi cho chính mình, để đi đến một điều gì đó không bắt nguồn từ dục vọng: Niết bàn. Đó là khi chúng ta có thể gác lại toàn bộ vấn đề dục vọng.

Leave a Reply